Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1838




Chương 1838

Đêm đó hai anh em nhà họ Lãnh ở lại trong ngôi nhà cổ của dòng họ.

Ông cụ Lãnh đưa Lãnh Hàn Vũ vào phòng rồi cùng nhau thương lượng về việc đính hôn, nhưng ông ta không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không mà ông cụ Lãnh cảm thấy cháu trai mình có vẻ không quan tâm đến lễ đính hôn cho lắm?

Ông cụ Lãnh không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng tính cách của cháu trai mình chính là như vậy. Ông cụ và cháu trai mình nói chuyện một lúc, sau đó họ lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, tại khu biệt thự trên đảo.

Mặc dù tối qua Phạm Hoàng Anh gây chuyện, nhưng sau khi biết cậu ta bị dụ dỗ, ông Phạm cũng không quá tức giận mà chỉ đuổi cậu ta về nhà, sau đó cấm cậu ta ra khỏi nhà trong vòng một tháng, coi như đó là hình phạt.

Dù sao cũng có nhiều người tới đây nghỉ mát như vậy, ông cụ cũng không muốn người khác vì chuyện này mà ảnh hướng tới tâm trạng. Vậy là sáng sớm hôm sau ông nội đã tự tay chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn sau đó bảo người giúp việc đi gọi mọi người xuống ăn sáng.

Hai vợ chồng Phạm Thành cùng với Hà Thanh xuống kịp giờ cơm, nhưng hai người họ đợi rất lâu vẫn không thấy Phạm Nhật Minh và hai người bạn của họ đâu.

Ông cụ Phạm lại phải cho người giúp việc thúc giục một lần nữa.

Thật ra lần đầu tiên người giúp việc tới gọi Phạm Nhật Minh đã dậy rồi, anh tắm rửa xong liền gọi người phụ nữ đang nằm trên giường dậy, nhưng do tối hôm qua hai người ngủ muộn nên cô vẫn còn có chút buồn ngủ. Cô lấy chăn bông che đầu, không nói gì cũng không chịu đứng dậy.

Phạm Nhật Minh đã ngồi ở bên giường đợi cô từ nãy giờ, nhưng vẫn không thấy cô ra. Anh đưa tay giật chiếc chăn bông phủ trên đầu cô và nói: “Khánh Linh, chúng ta đi ăn cơm trước đã sau đó lại ngủ tiếp có được không?”

Mặc dù cô không đáp lại nhưng Phạm Nhật Minh vẫn nói với một giọng điệu nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Anh lấy tay chạm nhẹ vào má cô để đánh thức cô dậy.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất buồn ngủ, cô không chịu mở mắt mà muốn ngủ tiếp, giọng người đàn ông lại một lần nữa vang lên: “Vừa rồi ông nội đã cho người giúp việc tới gọi chúng ta dậy ăn sáng, có lẽ họ vẫn đang ngồi chờ chúng ta xuống đấy.” Phạm Nhật Minh khẽ nói, anh cố ý nói những lời này để Nguyễn Khánh Linh mềm lòng, anh biết cô gái nhỏ này là người tốt bụng. Nếu cô biết ông nội đang đợi cô dậy ăn sáng thì nhất định sẽ cảm thấy áy náy và thức giấc.

Quả thực, Phạm Nhật Minh đã đúng. Anh vừa dứt lời, người phụ nữ đang nhắm mắt trên giường mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cô cau mày, sau đó đưa tay lên dụi mắt và nói: “Đã bao lâu rồi?”

Phạm Nhật Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô không cho cô dụi mắt, anh cầm khăn ướt lau mặt cho cô.

“Khoảng mười phút.” Phạm Nhật Minh vừa nói vừa vuốt tóc cô.

“Tại sao bây giờ anh mới nói?” Cơn buồn ngủ của Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức đã không còn nữa, cô nhanh chóng rời khỏi giường.

Nghe thấy cô nói vậy, Phạm Nhật Minh không khỏi bật cười. Anh thậm chí còn không tức giận mà vui vẻ nói: “Em vừa rồi còn kêu buồn ngủ, vẻ mặt như muốn đánh người nào gọi em dậy vậy. Anh làm sao dám gọi em chứ?”

Nguyễn Khánh Linh nghe xong thì vẻ mặt có chút xấu hổ. Sáng nay cô có chút buồn ngủ… Nhưng vẻ mặt cô đâu có đáng sợ như anh miêu tả chứ. Có điều cô cũng không còn thời gian đôi co với anh nữa, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm để rửa mặt.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh ra khỏi phòng tắm, Phạm Nhật Minh đã chọn cho cô một chiếc váy dài không tay màu xanh nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.