Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1832




Chương 1832

Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Hiên Viên Minh nghiêm túc như vậy kể từ khi hai người quen biết nhau.

Trước đây anh ta luôn độc mồm độc miệng lại luôn thích nói những lời hỗn xược chọc tức cô ấy, khiến trong tiềm thức Hà Tử Ngưng cho rằng Hiên Viên Minh rõ ràng vô cùng khiếm khuyết, không chỉ tính tình mà còn cả ngoại hình.

Tuy nhiên lúc này Hà Tử Ngưng mới bàng hoàng, hóa ra trước đó Hiên Viên Minh đã có thể vượt qua được hàng ngàn bụi hoa phong lưu cũng là có lý.

Khi một người đàn ông nghiêm túc, ngay cả với đôi mắt đào hoa tà ác thì anh ta cũng vẫn trở nên đẹp trai hơn.

Mặc dù các đường nét trên khuôn mặt của anh ta rất tinh tế nhưng chúng không hề nữ tính mà ngược lại giúp anh ta có một nét nam tính độc nhất vô nhị, sự kết hợp của cả hai tạo nên khuôn mặt đầy mê hoặc của Hiên Viên Minh.

Hà Tử Ngưng nhìn anh ta hồi lâu, khuôn mặt bắt đầu có chút nóng, trong lòng cũng nóng lên, cô ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tuy nhiên Hà Tử Ngưng vẫn vờ như vô thức nhìn đi chỗ khác.

Chỉ là khi ánh mắt của cô ấy lại rơi vào thân hình người đàn ông, trái tim lại tiếp tục đập mạnh.

Bởi vì vừa rồi anh ta rơi xuống nước, bộ quần áo mặc ở nhà ban đầu bó chặt lấy cơ thể người đàn ông, hơn nữa anh ta lại mặc đồ màu trắng, nên lúc này Hà Tử Ngưng thể nhìn thấy rõ ràng đường nét nhân ngư ở bụng dưới, cũng như tám múi cơ bụng săn chắc rõ rệt…

Hà Tử Ngưng chỉ cảm thấy mặt mũi mình nóng ran.

Cô ấy chưa từng thấy một người đàn ông nào có thể toát ra vẻ quyến rũ chết người như vậy.

Hà Tử Ngưng nhanh chóng thu hồi ánh nhìn nhưng tâm trí lại cứ tiếp tục mông lung như thể có thứ gì đó xuyên thủng mặt đất.

Hứa Viễn Minh lúc này mới ngẩng đầu lên, tiếp tục xoa xoa tay, hỏi: “Thế nào? Cô đỡ đau chưa chứ tay tôi sắp gãy vì đau rồi.”

Anh ta thực sự không nói dối.

Thường thì đều là người khác giúp anh ta xoa bóp, cùng lắm chỉ là khi có người hứng thú theo học thì anh ta sẽ xoa bóp mẫu cho vài đường cơ bản còn hầu như những lần khác Hiên Viên Minh chỉ cần thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của người khác là được.

Vậy mà giờ đây anh ta lại phải xoa chân cho người phụ nữ này trong vòng mười phút, mệt chết anh ta rồi.

Tuy nhiên, ngay cả khi anh ta than mỏi tay thì Hà Tử Ngưng vẫn không nói gì, động tác tay của Hiên Viên Minh cũng không dừng lại.

May mắn thay sau khi Hà Tử Ngưng nghe thấy giọng nói của anh ta liền nhanh chóng nói: “Không sao nữa rồi… Cảm ơn anh.”

Vào lúc này Hiên Viên Minh nhìn khuôn mặt đang ngẩng lên của cô ấy, bỗng dưng thở dài một cái.

Hà Tử Ngưng chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cô ấy lập tức hỏi: “Sao vậy?”

“Mặt cô hơi đỏ.”

Hiên Viên Minh thích thú nhìn cô, nhướng mày, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ khinh khỉnh quen thuộc, lần này Hà Tử Ngưng không hề cảm thấy phiền phức mà chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, như thể giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng của cô ấy vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.