Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1802




Chương 1802

Lúc này Hiên Viên Minh mới dừng lại, cố định ánh mắt nhìn Hà Tử Ngưng, khi chắc chắn rằng trong mắt cô ấy không có bất kỳ cảm xúc nào khiến anh ta cáu kỉnh, anh ta cười đùa: “Hà Tử Ngưng, cô có lương tâm không?”

Nghe vậy, người phụ nữ cau mày chặt hơn: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Em cứ tiếp tục giả bộ thế này thì sớm muộn gì em cũng sẽ tự làm mình chết ngạt.”

Nhìn thấy Hà Tử Ngưng không nhận, Hiên Viên Minh cười như không có chuyện gì.

“…”

Hà Tử Ngưng không trả lời, còn Hiên Viên Minh cũng không nói chuyện, bầu không khí rất yên lặng.

Nhưng Hiên Viên Minh không phải người quen trong yên lặng kiểu này, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, liền nảy ra một ý tưởng.

Ngay lập tức, người đàn ông mỉm cười nhìn người phụ nữ vẫn đang cau mày, nụ cười của anh ta dần trở nên sâu hơn, nhìn đến mức Hà Tử Ngưng phải nghi ngờ.

Người đàn ông này lại có ý đồ không đứng đắn gì đây?

Cô ấy đang định nói thì đã bị lời nói của Hiên Viên Minh chặn lại.

Anh ta nói: “Dù sao thì bây giờ chúng ta không có gì để làm, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi?”

Mặc dù là một câu hỏi nhưng Hiên Viên Minh không định đợi câu trả lời của Hà Tử Ngưng, anh ta nói tiếp: “Cô đợi tôi đi lấy hai chiếc cần câu, chúng ta thi xem ai câu được nhiều cá hơn, ai thua phải đáp ứng một điều kiện của người thắng, sao nào?”

“Chẳng ra làm sao cả.”

Hà Tử Ngưng liếc nhìn Hiên Viên Minh không nói nên lời, lại trêu chọc: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn chơi trò trẻ con như vậy.”

“Vậy thì cô nghĩ ra một trò giải trí người lớn hơn cho tôi đi.”

Hiên Viên Minh không hề khó chịu vì bị chế giễu, thay vào đó anh ta còn mang khuôn mặt tươi cười, mặt dày mày dạn hỏi lại.

Hà Tử Ngưng bị câu hỏi của anh ta làm cho nghẹn họng, cô ấy nghĩ cũng không thèm nghĩ, cáu kỉnh nói: “Ai muốn nghĩ đến chuyện đó? Hơn nữa ai muốn chơi với anh? Nếu anh rảnh quá thì tự mình đi câu cá đi, đừng làm phiền tôi. ”

Hiên Viên Minh nghe vậy, nụ cười của anh ta lập tức tắt ngúm, biểu cảm phức tạp trong mắt thoáng hiện lên, nhưng dường như muốn che giấu điều gì đó, anh ta nở một nụ cười phóng túng rồi hỏi ngược lại.

“Tôi nói này chị hai, cô cái này không chơi, cái kia cũng không chơi, vậy còn qua đây làm gì?”

Đột nhiên, Hiên Viên Minh trầm giọng nói, trong lời nói ẩn chứa một chút mập mờ cùng tự đắc: “Hay là… cô đặc biệt tới đây để gặp tôi?”

“… Anh không biết xấu hổ sao?”

Hà Tử Ngưng nhìn vào đôi mắt hoa đào của anh ta, khi anh ta cười lên thực sự rất quyến rũ.

Nhưng mà, cô ấy không có tới để gặp anh ta, đúng là tự mình đa tình!

Cô ấy đến để gặp anh Nhật Minh!

Hà Tử Ngưng có chút bối rối không biết tại sao, ấm đầu mà đồng ý đề nghị vừa rồi của Hiên Viên Minh: “Được, tôi thi với anh.”

Ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ chỉ vào anh ta, cô ấy nheo mắt nhấn mạnh: “Nói trước, người thua phải đồng ý một điều kiện người thắng, điều kiện là gì cũng phải đồng ý.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.