Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1799




Chương 1799

Hà Tử Ngưng đột nhiên lên tiếng, cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó nhìn về phía Hà Thanh đang rời đi, nói: “Hay là bây giờ chúng ta đi tóm lấy người phụ nữ đó, để cô ta đối chất trực tiếp với anh Nhật Minh, tôi không tin, chúng ta đều nghe thấy và nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cô ta còn có thể ngụy biện được gì nữa!”

Hiên Viên Minh ở một bên buồn cười nhìn Hà Tử Ngưng, nói: “Gọi cô ta lại để làm gì? Hiện tại chúng ta đã biết ý đồ của cô ta, tương đương với việc cô ta ở ngoài sàng, chúng ta ở trong tối, sao phải vạch trần sớm như vậy?”

Hà Tử Ngưng nghe thấy lời này, cô ấy cau mày không đồng ý, lập tức phản bác lại: “Để cô ta bị bại lộ sớm không tốt sao? Nếu cô ta thật sự thành công thì sao?”

“Em ngốc à.” Hiên Viên Minh cong môi xấu xa, lộ ra một nụ cười quyến rũ.

“Nếu bây giờ bắt cô ta qua đó, cô ta nhất định đánh chết cũng không thừa nhận, dù sao mồm nói không có bằng chứng, cho dù có thừa nhận thì cô ta cũng thực sự không làm ra việc có hại gì đáng kể, chỉ cần ông cụ Phạm bảo vệ cô ta, không chừng cô ta rơi vài giọt nước mắt, chuyện này sẽ cứ thế bỏ qua. Không phải sẽ cho cô thêm một cơ hội để hại người khác sao?”

“Nhưng chúng ta trong bóng tối lại khác. Chúng ta giăng sẵn lưới, đợi cô ta ra tay, sau đó bắt lấy cô ta. Việc này không chỉ đảm bảo an toàn, mà còn có được chứng cứ, dù cô ta có muốn đi gặp ông cụ Phạm khóc lóc thảm thiết cũng không được.”

Hiên Viên Minh nói xong, anh ta còn cho là mình nói rất tốt, nhướng mày rất gợi đòn nhìn Hà Tử Ngưng cười đào hoa, hỏi: “Thế nào? Có phải tôi rất cơ trí không?”

Ai biết được, Hà Tử Ngưng lại cho anh ta một cái trợn mắt, giận dữ nói: “Rất cơ trí, bởi anh chính là một tên tiểu nhân xấu xa nham hiểm mà.”

Nói xong cô ấy nhấc chân định đi về phía Phạm Nhật Minh, nhưng không ngờ Hiên Viên Minh lại nắm lấy cổ tay của cô ấy.

Khi người đàn ông nghe cô ấy nói vậy, anh ta tỏ ra không hài lòng.

Anh ta trực tiếp đến trước mặt Hà Tử Ngưng, chặn đường đi của cô ấy, dù sao, bây giờ cũng không phải vội vàng đi qua đó.

“Này, sao tôi lại là một tên tiểu nhân xấu xa nham hiểm? Em nói rõ cho tôi.”

Hà Tử Ngưng muốn đi đến chỗ Phạm Nhật Minh, không muốn dây dưa với Hiên Viên Minh nữa, giãy tay ra khỏi tay người đàn ông, giọng điệu không tốt chút nào: “Anh tự mình nghĩ đi, tôi không có thời gian để nói chuyện vô nghĩa với anh.”

Hiên Viên Minh nghe vậy càng thêm khó chịu, nhìn Hà Tử Ngưng vội vàng nhìn về bên phía chỗ Phạm Nhật Minh, không cần nói anh ta cũng biết người phụ nữ này đang vội làm gì lúc này.

Ngực anh ta chặn lại lối đi, còn đôi chân dài của anh ta cũng duỗi ra, vững vàng cản bước Hà Tử Ngưng.

Anh ta cười hỏi: “Tôi nói này chị gái, không phải cô nói muốn mang theo đối tượng xem mắt sao? Bây giờ người đâu? Sao tôi không thấy?”

Hà Tử Ngưng bị chặn như vậy, cô ấy chỉ có thể dừng lại.

Mỗi khi cô ấy tức giận là đôi mắt liễu mảnh mai kia lại lộ ra một chút lạnh lùng mỹ lệ.

“Hiên Viên Minh, liên quan gì đến anh? Sao anh lại dài dòng như vậy?”

Hiên Viên Minh nhìn vào mắt cô ấy, mặt mày không khỏi nở nụ cười, lần này, trong đôi mắt của Hà Tử Ngưng hoàn toàn chỉ có một mình hình bóng của anh ta.

Cơn bực tức của anh ta nhanh chóng tiêu tan.

Người đàn ông nhún vai, khoác vai Hà Tử Ngưng một cách ngon lành như hai anh em thân thiết, cười nói: “Tôi là bạn của cô, không thể quan tâm đến bạn bè của mình sao?”

“Không phiền anh quan tâm, chỉ cần cách xa tôi một chút là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.