Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1768




Chương 1768

Thậm chí anh ta còn chưa kịp lên tiếng mắng chửi thì người ở phía sau đã hất anh ta ra và ném mạnh xuống đất.

Bình thường tên nhà giàu đó được hầu hạ ăn sung mặc sướng, vì vậy khi bị ngã như vậy anh ta cảm thấy xương cốt của mình sắp gãy hết rồi. Anh ta nằm trên mặt đất mà kêu rên.

Khó khăn lắm mới lấy lại sức, ngón tay anh ta run run chỉ vào người đàn ông hất ngã mình. Anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đó, dáng người cao lớn đứng ở nơi đó giống như một bức tường và hoàn toàn che mất tầm mắt của anh ta.

“Anh… Anh là ai mà dám đánh tôi? Tôi, anh biết tôi là ai không? Có tin tôi sẽ khiến anh vất vưởng ở Lâm Đông này không?”

Người đó điên cuồng hét lên.

Nhưng Lãnh Hàn Vũ không thèm để ý đến, anh ta chỉ đi đến trước mặt Lãnh Nhược Giai với vẻ mặt u ám. Khi người phụ nữ này nghĩ anh ta sẽ lại dạy dỗ mình lần nữa, nhưng anh ta lại khoác áo khoác lên trên người cô ta.

Lãnh Nhược Giai còn đang tức giận, cô ta đưa tay muốn ném chiếc áo khoác này xuống và nói: “Ai thèm cần áo của anh.”

“Khoác lên.”

Mặc dù Lâm Hàn Vũ nói rất ngắn gọn, nhưng khí thế và sức ép trong đó không thể khinh thường được.

Phần bắp chân của Lãnh Nhược Giai đột nhiên mềm nhũn, suy cho cùng vẫn bực bội mà khoác áo khoác của anh ta lên.

Lúc này Lãnh Hàn Vũ mới quay người lại, anh ta nhìn người đàn ông kia từ trên cao xuống. Ban đầu người đàn ông kia còn vô cùng khí thế, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt của Lãnh Hàn Vũ thì người đàn ông đó bỗng nhiên không còn sức lực và cũng đánh mất dũng khí, thậm chí anh ta còn muốn rút lui.

Người đàn ông này là khối băng sao? Tại sao nhìn người khác lạnh lùng như vậy?

Lãnh Hàn Vũ nằm chặt hai ngón tay đang chỉ vào mình của tên nhà giàu đó, chỉ hơi dùng sức thôi mà đã khiến người đàn ông đó hét toáng lên “á á”. Người đó muốn rút ngón tay của mình về những làm thế nào cũng không rút được.

“Tôi không quan tâm anh là ai, nhưng anh nghe kỹ đây. Nếu như anh dám dây dưa với cô ấy thì không chỉ là anh, mà cả nhà anh đừng hòng lưu lạc ở nơi này.”

“Chỉ cần tôi muốn là có thể khiến gia đình anh phá sản mấy trăm lần.”

Giọng nói của Lãnh Hàn Vũ vô cùng lạnh lẽo, không hề tức giận mà cũng tự uy nghiêm.

Những lời nói này thốt ra từ miệng anh ta không hề giống như lời nói bậy bạ, mà giống như anh đang nói ra sự thật một cách khách quan mà thôi.

Vào lúc này, vẻ mặt của tên nhà giàu đó tái nhợt rất khó coi và mím môi lại không dám nói gì nữa.

Thấy vậy Lãnh Hàn Vũ mới buông lỏng tay người đó ra, rồi lại nở nụ cười lạnh lẽo và kéo Lãnh Nhược Giai chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này Lãnh Nhược Giai lại đứng ỳ tại chỗ, có làm thế nào cũng không chịu đi. Cô ta dùng hết sức rút tay mình về, vòng hai tay lên trước ngực rồi lạnh lùng nói: “Anh đánh bạn của em như vậy còn muốn bảo em đi theo anh, dựa vào cái gì chứ?”

Lãnh Hàn Vũ nheo đôi mắt lạnh lùng lại nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Lãnh Nhược Giai, có chừng mực đi.”

Mặc dù tiếng của người đàn ông này không lớn, nhưng giọng nói lại giống như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim của Lãnh Nhược Giai và khiến cô ta không thể thở nổi. Trái tim của cô ta cũng đập nhanh hơn một cách bất thường.

Trước kia khu Lãnh Nhược Giai làm sai, Lãnh Hàn Vũ cũng không hề dạy dỗ cô ta. Nhưng cô ta chưa bao giờ nhìn thấy sự tức giận và lạnh lùng như ngày hôm nay của anh cả, vì vậy cô ta khó tránh khỏi lo lắng.

Khi trong lòng Lãnh Nhược Giai đang đập thình thịch, một giọng nói nữ vang lên.

“Hàn Vũ, hoá ra anh đến đây. Vừa nãy em không tìm thấy anh nên rất lo lắng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.