Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1756




Chương 1756

Trên đường trở về, hai người lại bất ngờ gặp phải Lãnh Nhược Giai.

Bởi vì lúc này trời đã tối lại rồi, ngoài trời còn có mưa rơi lác đác, Lãnh Nhược Giai không mang theo ô, cô ta dùng túi xách che lên trên đầu để ngăn mưa ướt, đứng ở bên lề đường, xem ra, dường như cô ta đang muốn đón xe.

Từ khi còn cách đó rất xa, Nguyễn Khánh Linh đã nhìn thấy Lãnh Nhược Giai, mãi tới khi xe bọn họ lái tới gần, cũng không thấy Lãnh Nhược Giai đón được xe nào cả, phần lớn những chiếc xe đều phóng vụt qua bên cạnh cô ta, hoàn toàn nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.

Quần áo trên người Lãnh Nhược Giai đã bị ướt đến nỗi ướt một nửa, dán sát vào người cô ta lộ ra đường cong cơ thể, nhưng người phụ nữ này lại không hề tự nhận ra chút nào.

Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh không khỏi nhíu mày.

Bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, đã vậy trời còn đang mưa, nhưng Lãnh Nhược Giai lại như thế này… Nếu bị người trong lòng có ý đồ bất chính gặp phải, có thể xảy ra chuyện gì không?

Cũng là phụ nữ với nhau, đương nhiên Nguyễn Khánh Linh không muốn nhìn thấy Lãnh Nhược Giai gặp phải những chuyện không tốt kia, vì thế, cô mới lên tiếng: “Ông xã, người ở phía trước là Lãnh Nhược Giai, hình như cô ấy không đón được xe, chúng ta đưa cô ấy một đoạn đường nha.”

Phạm Nhật Minh cũng không có nhiều sự đồng tình đối với Lãnh Nhược Giai như vậy.

Anh còn nhớ rõ cách đây không lâu, cấp dưới của người phụ nữ đó đã muốn hãm hại Nguyễn Khánh Linh.

Vả lại lúc ấy anh cũng cảnh cáo Lãnh Nhược Giai không được tiếp cận người phụ nữ của anh nữa, bây giờ bọn họ lại chủ động dừng xe chở cô ta đi… Dù sao, trong lòng Phạm Nhật Minh cũng không vui cho lắm.

Nguyễn Khánh Linh cũng nhận ra được.

Cô biết Phạm Nhật Minh cảm thấy kháng cự là bởi vì mình, nhưng cô vẫn không thể nào coi thường tình cảnh hiện tại của Lãnh Nhược Giai.

Nguyễn Khánh Linh nở nụ cười, quay đầu sang nhìn Phạm Nhật Minh, có chút ý tứ làm nũng, cô nói: “Ông xã, mình giúp Lãnh Nhược Giai lần này thôi, nếu không trong đêm hôm khuya khoắt này, một người phụ nữ như cô ấy nguy hiểm biết chừng nào?”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhìn cô một cái, trong lòng thở dài, anh sao lại mặc cho người phụ nữ này nói gì nghe nấy vậy? Hoàn toàn không có chút xíu dáng vẻ uy nghiêm như bình thường của mình…

“Được.”

Phạm Nhật Minh vừa thốt ra một câu đồng ý, đợi đến lúc tới bên cạnh Lãnh Nhược Giai liền dừng xe lại.

Lãnh Nhược Giai đang đứng ở bên ngoài nhìn thấy lại có xe dừng lại, trên mặt cô ta cuối cùng cũng hiện lên một chút vui mừng, đang định nói cảm ơn, lúc này cửa sổ xe hạ xuống, cô ta vừa nhìn thấy hai người bên trong, trong nháy mắt sắc mặt cô ta lại trở nên khó coi.

Lãnh Nhược Giai nhíu mày, một lần nữa đứng thẳng dậy, lúc nhìn Phạm Nhật Minh, trong mắt cũng không có ánh sáng giống như trong tình thế bắt buộc lúc trước nữa.

Cô ta chỉ nói: “Các người làm gì vậy?”

Lãnh Nhược Giai không nghĩ tới chuyện hai người này sẽ có lòng tốt giúp mình một lần, cô ta vốn tưởng rằng bọn họ chỉ dừng xe để cười nhạo mình mà thôi, cho nên đương nhiên thái độ cũng rất tệ.

“Lên xe, tôi đưa cô đi.”

Phạm Nhật Minh nói ngắn gọn, không để ý tới giọng điệu không lấy gì làm tốt đẹp của người phụ nữ kia.

Ngược lại là sau khi nghe anh nói như vậy, theo bản năng Lãnh Nhược Giai nhìn sang Nguyễn Khánh Linh đang ngồi bên cạnh anh, người phụ nữ kia lại không nhìn mình, chỉ cúi đầu đùa giỡn với dây an toàn, dáng vẻ giống như không hề nhìn thấy, cũng không biết cô ta vậy.

Đột nhiên, Lãnh Nhược Giai cười khẩy hai tiếng, cô ta nhìn Phạm Nhật Minh, lại nhìn sang Nguyễn Khánh Linh, nhếch môi lên, nói: “Hừ, các người lại có lòng tốt như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.