Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1724




Chương 1724

Anh ta đứng dậy, đi ra ngoài hứng gió cho vơi sự nóng bức.

Nhưng trong đầu cứ xuất hiện khuôn mặt của Lãnh Nhược Giai, còn có tối hôm đó, anh ta chạm phải… của em gái mình, cảm giác mềm mại dường như vẫn còn trong tay.

Lãnh Hàn Vũ càng thêm phiền não, thế là anh ta mở điện thoại lên, nhìn thấy bên trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ của Lãnh Nhược Giai.

Anh ta ngây người, cảm giác men say bớt đi không ít, rất nhanh liền gọi lại, nhưng Lãnh Nhược Giai vẫn không nhận điện thoại.

Sau khi gọi mấy cuộc mà không thấy nghe, Lãnh Hàn Vũ liền mắng một tiếng, trong lòng vô cùng buồn chán, sau đó anh ta liền quay lại bữa tiệc, mượn lý do trong nhà có việc liền rời đi.

Anh ta uống rượu rồi, liền gọi tài xế tới đón mình.

Trên đường, Lãnh Hàn Vũ đã giục tài xế chạy nhanh hơn không dưới năm lần.

Cuối cùng, ở lần thứ sáu, Lãnh Hàn Vũ đã tới được nhà Lãnh Nhược Giai.

Anh ta nhanh chóng xuống xe, lại kéo cà vạt ra, nhanh chóng bước vào trong.

Người hầu trong nhà không nhiều, sau khi thấy Lãnh Hàn Vũ, vội vàng chào hỏi.

Nhưng Lãnh Hàn Vũ lại không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, tầm mắt trước tiếp hướng về phía phòng của Lãnh Nhược Giai: “Cô chủ có nhà không?”

“Có ạ, đang ở trên lầu ạ, nhưng…” Người hầu mau chóng đáp: “Hình như cô chủ ốm rồi, khóc trông đau lòng lắm, cơm không ăn, thuốc cũng không uống, chúng tôi… cũng khuyên không nổi, hay là cậu chủ lên xem chút đi ạ.”

Hóa ra, ban nãy Lãnh Nhược Giai có tỉnh lại, lúc người hầu tiến vào đúng khi cô ta đang khóc, thế là khuyên cô ta, nhưng Lãnh Nhược Giai lại thế nào cũng không nghe, trực tiếp đuổi họ ra ngoài.

Hết cách, người hầu đang muốn gọi điện thoại cho Lãnh Hàn Vũ, vừa hay anh ta tới rồi, cho nên bọn họ vội vàng nói cho anh ta biết tình hình.

“Được, tôi biết rồi.”

Lãnh Hàn Vũ tuy đang cau mày, nhưng giọng điệu nói chuyện với người hầu lại không hề nghiêm khắc, anh ta nói: “Các người đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”

Nói xong, Lãnh Hàn Vũ liền vội vã lên lầu.

Anh ta đẩy cửa vào, liền có một cái bóng trắng bay về hướng anh ta.

“Tôi bảo các người không được vào!” Người con gái nọ hét lên, giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng nức nở.

Lãnh Hàn Vũ cau mày, lắc người tránh ra, vật thể màu trắng liền rơi xuống đất, hóa ra là một cái gối.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Nhược Giai đang ngồi trên giường.

Cô ta ăn mặc mỏng manh, gương mặt đầy đặn như quả trứng giờ lại gầy đi, đôi gò má nhô cao, môi nhợt nhạt trắng bệch, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hồng, trông rất tệ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lãnh Hàn Vũ thấy người con gái trước mặt mình, hoàn toàn mất đi sự quyến rũ khó cưỡng, đáy mắt cô ta như nổi giông tố, trông ngày càng lạnh lùng đáng sợ.

Lãnh Nhược Giai vốn tưởng người hầu lại tới,thế nên mới ném gối đi, lại không ngờ đó là Lãnh Hàn Vũ.

Khi cái gối bay tới cũng làm trái tim cô ta treo theo lên cao, nhưng thấy anh trai không bị trúng, liền mới an tâm.

Nhưng, dáng vẻ lạnh lùng thâm trầm của Lãnh Hàn Vũ, lại khiến đáy lòng cô ta không khỏi nảy sinh sự sợ hãi.

Lúc nhỏ, mỗi khi Lãnh Hàn Vũ muốn dạy dỗ Lãnh Nhược Giai, đều thể hiện dáng vẻ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.