Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1547




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1547

Phạm Nhật Minh vốn cho là cái đề tài này của cô gái nhỏ hẳn là đã hỏi xong, thế nhưng thật không ngờ vậy mà cô lại hăng hái bừng bừng nói: “Em mới không tin.”

“Em không tin cái gì?”

Phạm Nhật Minh bất đắc dĩ phát hiện cô bé kia đối với một ít chuyện về vấn đề kia của anh lại vô cùng chấp nhất.

Nguyễn Khánh Linh dừng một chút, trên mặt hơi nóng lên, nhỏ giọng thầm thì: “Nếu như trước kia anh đều chưa từng có, vậy tại sao… Lúc cùng ta lần đầu tiên, còn như vậy…”

Cái từ kia Nguyễn Khánh Linh cũng không nói ra, thế nhưng Phạm Nhật Minh có thể đoán được ý trong lời của cô.

Anh chỉ nghĩ đến là bụng dưới của mình lại bắt đầu căng thẳng.

Thế là Phạm Nhật Minh trực tiếp ngăn cô gái có khả năng tiếp tục cái đề tài này, anh nói: “Việc đó là đàn ông bẩm sinh đã biết, trước đó anh chưa từng có, hơn nữa cũng sẽ không đi tìm cô gái khác, nhưng mà, nếu như anh lại tiếp tục cái đề tài này thì có lẽ anh sẽ thực sự bị nghẹn thành bệnh đó.”

“…. Em không nói nữa.”

Nguyễn Khánh Linh nghe người đàn ông nói cũng ý thức được đề tài trò chuyện bây giờ của mình có bao nhiêu mẫn cảm, đặc biệt đối với người đàn ông vừa mới bình phục lại.

Cô rụt vai một cái, chui chui vào trong ngực Phạm Nhật Minh, dựa vào anh nhắm mắt lại, cũng không lâu lắm cô đã ngủ rồi.

Từ buổi tối hôm đó, hai người sẽ không trò chuyện về cái đề tài này nữa.

Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh vẫn cảm thấy lúng túng, hơn nữa vì giảm thiểu gánh nặng tinh thần cho Phạm Nhật Minh, hai ngày này cô còn tận lực cùng Phạm Nhật Minh lệch thời gian với anh.

Ví dụ như lúc người đàn ông còn ở thư phòng làm việc, cô sớm đi ngủ, sáng sớm lại đợi sau khi Phạm Nhật Minh rời giường ra khỏi phòng ngủ, cô mới có thể rời giường, vì chính là không muốn phát sinh chuyện như đêm hôm đó nữa.

Ngay cả bình thường, Phạm Nhật Minh muôn ôm cô, cô cũng sẽ né tránh.

Sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói cho anh biết, nhịn hai tuần lễ nữa, rất nhanh là có thể chịu đựng qua rồi.

Đối với việc Nguyễn Khánh Linh làm, Phạm Nhật Minh rất hiểu cái gì gọi là mang tảng đá đập chân của mình.

Sớm biết vậy đêm hôm đó, anh cũng không trò chuyện nhiều như vậy cùng cô, bây giờ làm cho cô giống như là không cho mình chạm cô, thực sự sẽ nghẹn bệnh mất.

Thân thể anh đâu có yếu ớt như vậy?

Thế nhưng Phạm Nhật Minh cũng biết đây là cô gái nhỏ muốn tốt cho anh, anh cũng không tiện ép buộc cô, thế là anh thực sự sống thanh tâm quả dục giống hòa thượng như trước khi lập gia đình.

Biến hóa của hai người trong khoảng thời gian này, chú Hùng nhìn ở trong mắt, ông thấy thật kỳ quái.

Thế nào hai người bình thường hận không thể dính chung với nhau, hai ngày này lại cách xa như vậy?

Chẳng lẽ là, cậu cãi nhau với mợ rồi hả ?

Chú Hùng rất lo lắng đối với quan hệ của bọn họ, thế là ông len lén hỏi Phạm Nhật Minh.

Kết quả sau khi biết chân tướng của sự việc, ông có chút không phúc hậu mà cười ra tiếng.

Cho nên nói, ai bảo đêm hôm đó Phạm Nhật Minh nói câu kia đi hù dọa Nguyễn Khánh Linh….

Phạm Nhật Minh nhìn chú Hùng cười, sắc mặt thật khó coi, anh mím môi không nói.

Nhưng mà, đợi sau khi chú Hùng cười xong, ông đột nhiên nghĩ tới một chủ ý, thế là thần bí mà mở miệng hỏi: “Cậu, cậu có muốn là cùng mợ lại trở lại trạng thái như trước không?”

“Ừ.”

Phạm Nhật Minh tất nhiên là gật đầu, anh quá nhớ rồi.

Trước đây còn có thể thường thường mà ôm ôm hôn hôn, tốt xấu gì cũng giảm bớt được dục vọng của anh, thế nhưng hiện tại ngay cả sờ tay cô đều là một loại hy vọng xa vời.

Tổng giám đốc Minh lại một lần nữa cảm giác mình thật sự là quá khó khăn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.