Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 148




Chương 148

Ở một nơi khác, khi Phạm Nhật Minh nhìn hai chữ ‘người khác’ này thì ánh mắt liền ngưng trệ trong phút chốc, sắc mặt anh cũng trầm xuống.

Người khác? Trong lòng cô gái đó đến tột cùng người nào mới được coi là ‘người khác’?

Lúc này, Phạm Nhật Minh có một loại xúc động muốn gọi cô gái đó tới đây dạy dỗ một trận cho ra trò, nhưng vừa nghĩ tới thân phận bây giờ của anh là M, vì thế nên chỉ đành phải coi như không có gì.

Trong lòng anh nghẹn một luồng lửa giận, anh nhập chữ vào.

‘Không phải hoa hồng được tập đoàn nhà họ Nguyễn phân chia cho cũng rất nhiều sao? Sao lại không đợi tới thời điểm cuối năm chia hoa hồng thì hãy trả tiền?’

Nguyễn Khánh Linh thấy dòng tin nhắn này thì động tác đánh chữ cũng hơi dùng là một lát, thật lâu sau cô mới trả lời: ‘Hoa hồng cuối năm được nhận từ hợp đồng là phần tôi muốn dùng để trả lại cho anh, dù sao thì người đầu tư chân chính của tập đoàn tập đoàn nhà họ Nguyễn cũng là anh, ít nhất thì tôi cũng phải trả lại phần tiền lời đầu tư cho anh mới được.’

Khi Phạm Nhật Minh nhận được đoạn tin nhắn này thì trong lúc nhất thời anh liền dở khóc dở cười, nhưng mà đối với chuyện Nguyễn Khánh Linh kiên định trả lại tiền cho anh thì anh cũng có lý giải nhất định.

Tính cách của cô rất rạch ròi, đặc biệt là trên phương diện tiền bạc, cho dù là đối với anh hay là ‘anh M’ cũng đều như vậy.

Có ơn tất báo, có nợ tất trả, quả thật là một phẩm chất tốt.

Vừa nghĩ như thế thì khúc mắc trong lòng Phạm Nhật Minh cúng được cởi bỏ chút ít, anh cũng không còn buồn bực như vừa rồi nữa.

Một bên khác, sau khi Nguyễn Khánh Linh nhắn tin cho anh xong thì trực tiếp gọi video cho Lăng Huyền, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên màn hình điện thoại thì cô không tự chủ được mà thở phào một hơi, vừa cảm khái vừa kích động mà hô lên một tiếng: “Lăng Huyền! Tớ nhớ cậu chết mất!”

Lăng Huyền ở đầu bên kia điện thoại cũng biểu hiện vô cùng kích động.

“Đúng rồi, Lăng Huyền, tối hôm nay tới gặp Hồ Phi rồi.”

Sắc mặt Lăng Huyền không mảy may thay đổi hỏi: “Anh ta cũng về nước rồi sao?”

“Ừm, anh ấy còn bảo tớ tới công ty của anh ấy làm, mức lương đề xuất cũng rất cao, tớ cũng có hơi do dự, nhưng mà…” Nguyễn Khánh Linh ngập ngừng trong giây lát, trên mặt cô hiện lên nét lo lắng nói: “Nếu đổi lại thành trước kia thì tớ nhận công việc này cũng không sao cả…”

“Nhưng mà bây giờ tớ đã gả cho Phạm Nhật Minh rồi, cũng không tiện xuất đầu lộ diện nữa, dù sao thì dư luận trên mạng bây giờ khen chê không đồng nhất, nói không chừng tới khi đó tớ lại mang tới ảnh hưởng gì đó không tốt cho anh ấy nữa.”

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh cân nhắc những điều này là bởi vì Phạm Nhật Minh đã giúp cô mấy lần rồi nhưng cô lại chưa từng chân chính giúp được gì cho anh cả, đã vậy thì cô chỉ có thể cố gắng không mang tới phiền phức cho anh mà thôi.

“Aizz… nhưng mà tớ lại rất muốn kiếm tiền, cậu nói xem tớ nên làm thế nào đây?” Nguyễn Khánh Linh thở dài thườn thượt, sắc mặt cũng đầy mê mang.

Lăng Huyền ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên là cũng không ngờ được, cô ấy im lặng thật lâu rồi mới nghiêm túc nói với cô: “Khánh Linh, kiến nghị mà tớ dành cho cậu chính là phải thận trọng, đừng để tổng giám đốc bá đạo ghen tuông.”

“Mặc dù hai người không phải là vợ chồng thực sự nhưng tốt xấu gì thì trên danh nghĩa cậu vẫn là vợ của anh ta, hơn nữa…” Lăng Huyền cố ý ra vẻ thần bí nói: “Theo như quan sát của tớ thì dưới những tình huống thông thường những giám đốc nhiều tiền đẹp trai đa số đều rất bá đạo, hơn nữa khi đã bá đạo rồi thì sẽ không nói đạo lý.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.