Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 138




Chương 138

Nhưng khi anh nhìn thấy chóp mũi của cô hơi đỏ lên, ánh mắt anh dán chặt vào đó. Anh đưa tay sờ lên mặt cô thì phát hiện khuôn mặt nhỏ của cô đang rất lạnh.

Phạm Nhật Minh cau mày, anh cởϊ áσ khoác ngoài ra, nhẹ nhàng đắp lên người cho cô.

“Nhật Minh, bản báo cáo này có phần tôi không hiểu lắm, anh có thể chỉ cho tôi được không?”

Hà Thanh nhìn thấy Phạm Nhật Minh quay lại phòng làm việc nên lấy bừa một tập tài liệu rồi bước theo vào trong, thậm chí cô ta còn không nhìn đến chỗ của Nguyễn Khánh Linh.

Sau khi nghe thấy những gì Hà Thanh nói, khuôn mặt vốn dĩ đang dịu dàng của anh bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Nhưng anh cũng không ngăn cô ta lại, vì dù sao đây cũng là chuyện công việc, hơn nữa khoảng thời gian này, Hà Thanh làm việc khá tốt.

Hà Thanh đi giày cao gót, tiếng giày cao gót cộc cộc hướng về phía phòng làm việc của anh.

Do trong phòng hơi tối nên cô ta không nhìn thấy ánh mắt không vui của Phạm Nhật Minh.

Hà Thanh đưa tập tài liệu qua, Phạm Nhật Minh xem qua rồi thấp giọng giải thích cho cô ta mấy câu. Nghe xong, Hà Thanh như nghĩ ra chuyện gì đó và “à” lên một tiếng.

Phạm Nhật Minh cau mày, tiếp đó Hà Thanh lại nói với giọng xin lỗi: “Xin lỗi nhé Nhật Minh, tôi vẫn còn một tài liệu mà bên trong tôi xem không hiểu lắm, bây giờ tôi sẽ lấy qua đây ngay.”

Hà Thanh nói xong, không đợi Phạm Nhật Minh đồng ý đã vội vàng xoay người đi. Cô ta cố tình giẫm giày cao gót mạnh hơn, lúc đi ra ngoài, cô ta có đóng cửa rất mạnh tay.

Cô ta tạo ra nhiều âm thanh ồn ào như thế nên Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng bị đánh thức. Cô còn mơ màng nhưng vẫn thấy Phạm Nhật Minh và Hà Thanh đang nói chuyện với nhau. Cô dụi mắt, rồi ngồi dậy khỏi sô pha: “Làm phiền hai người sao?”

Giọng cô gái mang theo vẻ mềm mại và yếu đuối lúc mới ngủ dậy.

Trái tim Phạm Nhật Minh không khỏi mềm ra, tất cả những cảm xúc không vui vừa rồi nhanh chóng biến mất.

Anh đứng dậy, đang định nói chuyện với cô thì cánh cửa lại bị mở ra đầy thô bạo. Hà Thanh cầm theo một tập tài liệu khác và bước vào trong.

Nhìn thấy Phạm Nhật Minh đứng dậy, Hà Thanh đang định hỏi nhưng lại va phải một đôi mắt vô cùng lạnh lùng của anh: “Hà Thanh, cô ra ngoài đi.”

Phạm Nhật Minh… đuổi cô ta ra ngoài sao? Lại còn trước mặt của Nguyễn Khánh Linh?

Cô ta vô thức nhìn sang chỗ của Nguyễn Khánh Linh, môi cô ta mím chặt lại. Trên người Nguyễn Khánh Linh có áo khoác của Phạm Nhật Minh, khuôn mặt mới ngủ dậy vẫn còn ngơ ngác.

Thấy vậy, cô ta cắn răng chửi thầm Nguyễn Khánh Linh chỉ giỏi làm bộ làm tịch. Trên mặt cô ta vẫn không kiềm được mà hiện lên vẻ tức giận: “Nhật Minh, nhưng tài liệu này ngày mai cần phải báo cáo rồi…”

Hà Thanh nói, cô ta còn định nói gì nữa nhưng đã bị ánh mắt cảnh cáo của Phạm Nhật Minh dọa cho sợ hãi.

Cô ta nắm chặt lấy tập tài liệu, bàn tay siết chặt lại, nhưng vẫn phải cố mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Cho dù là mất mặt thì cô ta nhất định không được để cho Nguyễn Khánh Linh có dịp cười nhạo cô ta.

Sau khi Hà Thanh ra ngoài, phòng làm việc bỗng chốc trở nên yên ắng, trong phòng chỉ còn lại Phạm Nhật Minh và Hà Thanh.

Tuy nhiên, qua mấy câu nói chuyện của hai người, Nguyễn Khánh Linh càng lúc càng cảm thấy hình như mình đang làm phiền tới bọn họ.

Cô lo lắng nhìn sang Phạm Nhật Minh: “Em làm phiền đến hai người rồi.”

Lần này là một câu khẳng định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.