Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1366




Chương 1366

Ví dụ như sa tế hay nước tương, gần như anh đã tìm hết tất cả siêu thị và tạp hóa nhỏ khắp con đường này nhưng vẫn không thấy.

Anh rời khỏi nhà cũng được một lúc lâu rồi, không biết Tống Ngọc còn đủ kiên nhẫn không nữa?

Lúc này, Lê Tuấn bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gặp được Châu Tử Cường ban sáng, hơn nữa trước đó Châu Tử Cường này còn có tình cảm với Ngọc nhà anh, liệu có khi nào anh ta lại chạy tới bày tỏ tình cảm không?

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lê Tuấn lập tức hơi lo lắng, cũng bực bội hơn.

Lúc đi ngang qua một nhà hàng bán đồ ăn Việt Nam, trong lòng anh bắt đầu mừng rỡ, ôm hy vọng vội vàng chạy vào, sau khi tìm được ông chủ nhà hàng mới hỏi ở đây có những nguyên liệu kia không.

Cũng may trời không phụ người có lòng, ông chủ nhà hàng có thứ này.

Anh hỏi mua của ông chủ một ít, sau khi cảm ơn xong lại nhanh chóng chạy về nhà Tống Ngọc.

Tống Ngọc ngồi trên ghế salon nhàn nhã xem TV, đang ăn vặt chợt thấy Lê Tuấn mở cửa vào nhà, vẻ mặt anh nôn nóng như đang lo lắng chuyện gì đó.

Cho đến khi nhìn thấy cô, sắc mặt Lê Tuấn mới dịu lại.

May quá, Châu Tử Cường không đến đây.

“Anh về rồi đây.”

Lê Tuấn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tống Ngọc thoáng nhìn anh, ừ một tiếng rồi tiếp tục xem TV.

Dường như không hề quan tâm tới chuyện anh đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

Nhưng trên thực tế, mặc dù hai mắt Tống Ngọc đang nhìn chằm chằm TV, nhưng lòng của cô lại nằm trên người Lê Tuấn.

Không biết anh có mua được nguyên liệu không? Trước đó cô cũng rất muốn ăn những món đó, nhưng nhà hàng Việt Nam ở đây nấu không đúng vị, vì không tự nấu được nên cũng chỉ đành để ý muốn này trong lòng thôi.

Tài nghệ nấu ăn của Lê Tuấn rất tốt, cô biết chuyện này khi hai người cùng ở nước Anh.

Lúc ấy tuy Lê Tuấn không thường xuyên xuống bếp, nhưng lần nào anh nấu thì Tống Ngọc cũng sẽ ăn rất nhiều.

Trong lúc Tống Ngọc đang ngẩn người suy nghĩ, trong bếp truyền đến tiếng động.

Có lẽ Lê Tuấn bắt đầu nấu ăn rồi.

Tống Ngọc tựa đầu ra sau ghế, muốn lén nhìn thử xem anh đang làm gì, nhưng chỗ anh đứng đã bị che khuất, không nhìn thấy gì.

Cô hơi nóng nảy và cũng khá tò mò.

Nhưng Tống Ngọc cũng phải giữ thể diện, phải giả vờ thờ ơ không quan tâm đến anh mới được, nếu không anh sẽ không biết lúc trước mình đã sai gì!

Dù sao Tống Ngọc vẫn là Tống Ngọc, cuối cùng vẫn là người không thể nhịn được tò mò.

Cô đang âm thầm thuyết phục mình, chẳng qua cô chỉ đang để ý đến bữa tối thôi, không phải cố ý nhìn người đàn ông kia đâu.

Lúc Tống Ngọc đi vào phòng bếp, Lê Tuấn đang đưa lưng về phía cô, người đàn ông đã cởi áo khoác, anh mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, bả vai rộng, anh còn đeo tạp dề, đó là tạp dề màu hồng nhạt bình thường Tống Ngọc hay đeo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.