Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1350




Chương 1350

Kết quả một giây sau, cô ta đã cho cô câu trả lời rồi.

Lãnh Nhược Giai nói: Anh Phạm, anh sẽ ra đề cho vòng thi này chứ?”

Nguyễn Khánh Linh nhìn theo tầm mắt của cô ta, đột nhiên thân thể cô run lên.

Quả nhiên là Phạm Nhật Minh! Người ngồi bên cạnh anh là Trần Hữu Nghị!

Hai người họ đều đến rồi, vậy nếu Phạm Nhật Minh đã biết chuyện này thì tại sao lúc trước anh không nói câu nào với cô, bây giờ lại đến xem cô thi đấu?

Trong nháy mắt, Nguyễn Khánh Linh không biết nên biểu cảm thế nào, cô cứ đứng ngơ ngác trên đài như vậy, nhìn người đàn ông cao to kia đi về phía mình.

Nhịp tim của cô cũng tăng nhanh dần theo bước chân anh.

Phạm Nhật Minh cũng không khách khí, anh nghe Lãnh Nhược Giai nói xong thì không do dự chút nào mà đứng dậy đi thẳng lên chính giữa sân khấu.

Theo lời nói của Lãnh Nhược Giai, ánh mắt của toàn bộ khán giả đều tập trung trên người Phạm Nhật Minh.

Ngày hôm nay anh không muốn để Nguyễn Khánh Linh phát hiện mình đến đây nên trang phục anh mặc khá đơn giản thoải mái, áo len màu đen, quần thể thao màu xám, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, vóc người cao lớn.

Không chỉ như vậy, bước chân anh đi rất vững vàng, phong độ sang trọng chín chắn.

Phần lớn phụ nữ ở đây nhìn thấy Phạm Nhật Minh thì chỉ phút chốc đã mở to mắt, không ít người vốn thích Nguyễn Khánh Linh bắt đầu ước ao ghen tị.

Sao cô ấy có thể có được người chồng đẹp trai như vậy cơ chứ?

Có điều nghĩ đi thì phải nghĩ lại, người ta xinh đẹp như vậy, lại giỏi giang như vậy, có vẻ có một người chồng như vậy thì cũng hợp tình hợp lý.

Phạm Nhật Minh đi tới trên đài, anh nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái, ánh mắt kia không khác gì lúc bình thường, lạnh nhạt, không tức giận cũng không vui mừng, nói chung là rất bình thường.

Bình thường đến mức Nguyễn Khánh Linh cho rằng, anh thật sự chẳng có một chút cảm xúc nào hết, cũng không cảm thấy tức giận khi bị cô giấu chuyện này.

Có điều, trong lòng Nguyễn Khánh Linh vẫn có một chút cảm giác bất an âm ỷ.

Cô không tin lúc này trong lòng Phạm Nhật Minh không có một chút ý nghĩ nào.

Chắc chắn là người đàn ông này đang giả bộ. . .

Nguyễn Khánh Linh kết luận.

Lãnh Nhược Giai nhìn thấy Phạm Nhật Minh thì lại cười càng lúc càng xinh đẹp rực rỡ, cô ta như muốn tỏa ra toàn bộ sức quyến rũ, khiến Phạm Nhật Minh cảm nhận được vẻ đẹp của cô ta.

Cô ta đang định nói chuyện thì anh đã lạnh nhạt chặn lại rồi.

Anh nói: “Nếu đang ở trường đua ngựa mà không đua ngựa thì thật đáng tiếc, trận đấu cuối cùng này sẽ thi đua ngựa vậy, trong hai người ai có thể về đích cùng lúc với tôi thì người đó thắng.”

“Được!”

Lãnh Nhược Giai cười đồng ý luôn.

Thi đua ngựa sao? Vậy thì thật là tốt, lúc cô ta tới đã mặc trang phục cưỡi ngựa rồi, cô ta vốn thích đua ngựa nên trình độ trong lĩnh vực này tất nhiên cũng không kém.

Hơn nữa, Lãnh Nhược Giai nhếch môi nhìn Nguyễn Khánh Linh.

Lúc này cô đang mặc váy, chưa nói đến chuyện cô có trang phục cưỡi ngựa hay không, nhìn vẻ mặt cô khó chịu như nuốt phải ruồi thế này thì Lãnh Nhược Giai đã biết chắc chắn là Nguyễn Khánh Linh không biết đua ngựa rồi! Thế nên vẻ mặt cô mới khó chịu như vậy.

Mà Phạm Nhật Minh không thể không biết chuyện này được, thế nhưng anh vẫn chọn đua ngựa.

Vậy có phải có nghĩa là anh thiên vị mình hay không?

Lãnh Nhược Giai càng nghĩ như vậy thì nụ cười trên mặt cô ta càng tươi tắn.

Ba người đi chuẩn bị cho trận đấu, nhân viên dẫn ngựa đến.

Nguyễn Khánh Linh không nghĩ Phạm Nhật Minh sẽ chọn đua ngựa làm vòng thi cuối cùng.

Rõ ràng anh biết là cô không biết cưỡi ngựa mà!

Nhưng anh lại muốn mình và Lãnh Nhược Giai thi cưỡi ngựa ư? Vậy không phải là anh có ý muốn mình thua sao?

Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên nghĩ đến suy đoán vừa nãy của mình.

Có phải vì người đàn ông này đang tức giận, giận cô không nói chuyện này cho anh biết nên mới dùng cách này để trừng phạt cô hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.