“Hiểu, cô chỉnh sửa lại bản báo cáo bán hàng của hai tháng này rồi gửi qua mail cho tôi.”
“Vâng, chị Thanh.”
VietWriter
“Châu, cô lập kế hoạch bán hàng cho mục sản phẩm trang điểm rồi đưa nó cho tôi trước tối ngày mai.”
“Chị Thanh, em đâu giỏi như thế, làm sao có thể làm nhanh như thế được?”
Cô gái tên Châu kia, dẩu môi than phiền với Hà Thanh nhưng trên mặt cô gái không có ý trách móc nào cả, cô gái mang theo vẻ nũng nịu đặc trưng của những thiếu nữ mới lớn.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hà Thanh nghiêm mặt, cố giả vờ nghiêm túc vỗ vào đầu cô gái: “Không được kiếm cớ, bắt đầu làm từ bây giờ luôn đi.”
Nói xong, Hà Thanh lại chuyển sang nói chuyện với một nhânn viên khác.
Nguyễn Khánh Linh đứng ở cửa, thấy Hà Thanh xử lý công việc rất hợp lý và khoa học. Hà Thanh giao đi rất nhiều công việc khác nhưng không thấy ai than phiền, kêu cả gì cả.
Thậm chí mọi người còn cười đùa nói chuyện với cô ta.
Tự nhiên Nguyễn Khánh Linh cảm thấy ngưỡng mộ Hà Thanh, ngoại trừ chuyện nhân phẩm của cô ta ra thì năng lực làm việc của cô ta đáng để công nhận, hơn nữa cô ta cũng rất may mắn, đi tới đâu cũng được người khác giúp đỡ.
Cô lại nghĩ lại tình hình của bản thân mình, cô về nước lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm thấy công việc…
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi thất vọng, đứng ngây người nhìn bóng lưng của Hà Thanh.
Thực ra, ngay từ đầu, Hà Thanh đã nhìn thấy bóng người đứng ở cửa. Thấy Nguyễn Khánh Linh cứ đứng đó nhìn nên cô ta nên Hà Thanh bắt đầu thể hiện khả năng của mình. Hà Thanh dụng tâm muốn để cho Nguyễn Khánh Linh thấy rõ, trong hai người ai mới là người xứng với Phạm Nhật Minh hơn.
Xem ra phó tổng giám đốc cũng thật vất vả.
Trước khi Nguyễn Khánh Linh ngủ thiếp đi, trong đầu cô còn xuất hiện suy nghĩ này.
Sau khi Phạm Nhật Minh quay lại, thấy cô gái nhỏ đang nằm trên ghế sô pha, giống như đã chìm vào giấc ngủ thì anh đứng yên không động đậy.
Trái tim anh hơi run lên, anh bước sang thì thấy cô đang ngủ rất ngon. Trong lòng anh tự nhiên xuất hiện một cảm giác rất thỏa mãn. Anh cũng cảm thấy rất kỳ lại, chẳng lẽ cảm giác đó xuất phát từ việc cô gái kia đang ở bên cạnh anh sao?
Nhưng khi anh nhìn thấy chóp mũi của cô hơi đỏ lên, ánh mắt anh dán chặt vào đó. Anh đưa tay sờ lên mặt cô thì phát hiện khuôn mặt nhỏ của cô đang rất lạnh.
Phạm Nhật Minh cau mày, anh cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng đắp lên người cho cô.