Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1061




Chương 1061

Ngay sau đó, cô ấy mỉm cười với Trần Hữu Nghị và nói: “Anh xem này, em đã xóa hết tất cả ảnh rồi.”

Trần Hữu Nghị vô cùng không hài lòng, anh ta nhìn Lăng Huyền một cái sau đó mỉm cười và đưa tay vào trong áo len của cô. Lúc này, một giọng nói gợi cảm vang lên bên tai của Lăng Huyền: “Không được, anh phải trừng phạt em thì em mới nhớ được.”

“Không được…”

Khi bàn tay của người đàn ông này chạm vào da thịt của cô ấy khiến Lăng Huyền cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Nếu không phải có bàn tay của anh ta đỡ lấy eo thì có lẽ cô đã ngã xuống đất rồi.

Nhìn bộ dạng nhạy cảm như vậy của Lăng Huyền khiến cho sự bất mãn trong lòng của Trần Hữu Nghị đã biến mất hoàn toàn. Nhưng đồng thời, dục vọng của anh ta cũng đã bị cô ấy kích thích.

“Không có gì?” Anh ta cố ý làm loạn, sau đó nhẹ nhàng thổi vào vành tai cô. Đúng lúc người con gái trong tay đang mềm nhũn thì có một cuộc điện thoại gọi đến.

Trần Hữu Nghị không có ý định dừng lại, anh ta bỏ qua cuộc điện thoại và làm tiếp những việc đang dang dở. Nhưng Trần Hữu Nghị không hiểu tại sao mà điện thoại lại cứ đổ chuông mãi.

“Anh mau trả lời điện thoại đi!” Giọng Lăng Huyền mềm mỏng một cách đáng ngạc nhiên.

Trần Hữu Nghị gần như không nhịn được, nhưng lại cảm thấy nhạc chuông điện thoại này quả thực rất khó chịu.

Anh ta cố gắng kìm nén ham muốn của mình mà lấy điện thoại ra. Ngay sau khi anh ta thấy tên của người gọi đến thì ngọn lửa trong lòng cũng vơi đi phân nửa.

Người gọi đến là Hạ Chí Viễn, anh trai ruột của Hạ Ngô Tình. Hạ Ngô Tình là người bạn gái cũ đã chết của Trần Hữu Nghị.

Khi Hạ Ngô Tình còn sống, Trần Hữu Nghị và Hạ Chí Viễn là bạn bè rất thân thiết, bọn họ cùng nhau lớn lên nhưng sau khi Hạ Ngô Tình qua đời thì hai người họ cũng rất ít liên lạc với nhau. Bởi vì mối liên hệ duy nhất giữa hai người họ chính là Hạ Ngô Tình.

Cả hai đều rất yêu cô ấy, vì vậy chỉ cần nhìn thấy mặt đối phương là sẽ bất giác nghĩ đến Hạ Ngô Tình. Chính vì lý do này mà nhiều năm trôi qua, bọn họ đều không gặp mặt, không liên lạc với nhau. Chỉ có bằng cách này thì cái chết của Hạ Ngô Tình mới có thể giảm bớt phần nào nỗi đau trong họ.

Nhưng lần này Hạ Chí Viễn lại chủ động liên lạc với anh ta, Trần Hữu Nghị không còn nhớ lần trước hai người nói chuyện với nhau là khi nào.

Lăng Huyền nhận thấy sự khác lạ của Trần Hữu Nghị và cơ thể của cô ấy cũng dần dần lạnh đi.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hữu Nghị, trong lòng Lăng Huyền vẫn luôn cảm thấy có chút bất an, nhưng cô ấy lại không thể nói ra nguyên nhân khiến mình như vậy.

Trong khi Lăng Huyền đang suy nghĩ miên man thì Trần Hữu Nghị đã buông cô ấy ra và đi ra chỗ khác để nghe điện thoại. Lăng Huyền nhìn bóng lưng của anh ta và cảm thấy có chút giật mình.

“Trong nhà cậu có chuyện rồi, cậu mau quay trở lại đây đi.” Trần Hữu Nghị vừa mở điện thoại ra thì đã nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia truyền đến ngay lập tức.

Đáng lẽ ra anh ta phải hỏi xem có chuyện gì mới đúng. Nhưng anh ta lại không thể hiểu được tại sao mình chỉ trả lời một câu ‘Được’ và Hạ Chí Viễn đã cúp điện thoại.

Trần Hữu Nghị không biết mình đang nghĩ đến cái gì, anh ta sững sờ một lúc sau đó mới gọi trợ lý ra ngoài cửa.

“Cậu hãy đặt cho tôi hai vé máy bay sớm nhất để trở về nhà.” Trần Hữu Nghị nói.

“Vâng.” Trợ lý nhanh chóng đi đặt vé ngay.

Lăng Huyền đã theo dõi Trần Hữu Nghị kể từ khi anh ta trả lời điện thoại. Mặc dù nét mặt của người đàn ông này không hề thay đổi nhưng cô ấy có thể cảm nhận được có điều gì đó bất thường. Cô ấy có thể cảm nhận được sự căng thẳng toát ra từ Trần Hữu Nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.