Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời này, sửng sốt một hồi lại cảm thấy anh nói rất có đạo lý.
Phạm Nhật Minh thì có quan hệ thân thiết với cô gì đâu chứ? Nói cho cùng thì, anh và Hà Thanh có hợp nhau hay không, đều chẳng liên quan gì đến chuyện của cô cả, cô ở đây giận dỗi vô cớ để làm cái gì?
VietWriter
Sau khi đã nghĩ thông, Nguyễn Khánh Linh lập tức nhìn qua anh M, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Được, tôi đã biết rồi! Cảm ơn anh, bây giờ tôi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.”
Phạm Nhật Minh nhìn màn hình điện thoại trong tay, cũng quá để ý mà cong nhẹ khóe môi lên, nhìn về phía khuôn mặt đang tươi cười kia, anh có thể nhìn thấy đôi gò má đang được lấp đầy bằng nụ cười của Nguyễn Khánh Linh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, cô nghe máy.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Alo, xin chào ạ?”
“Khánh Linh, là tôi, Gavin.”
Những ngón tay đang nắm lấy điện thoại của Nguyễn Khánh Linh hơi run rẩy, qua một lúc sau cô mới hỏi: “Gavin, có chuyện gì thế?”
Lúc ở trường học, cô đã cố ý tránh xa người đàn ông này, cô vẫn luôn cảm thấy, ánh mắt của anh ấy khi nhìn cô vô cùng nóng bỏng, dường như có thể thiêu cháy được mọi cảm xúc của cô, khiến cho cô luôn muốn chạy trốn.
“Tôi đã về nước rồi Khánh Linh ạ, chúng ta lúc nào gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Gavin trực tiếp đưa ra lời mời, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không muốn, cô uyển chuyển từ chối: “Ngại quá, gần đây tôi bận bịu tìm việc, có thể là sẽ không có thời gian.”
“Không sao cả, đợi khi nào cô có thời gian cũng được, dù sao thì lúc nào tôi cũng rảnh, hai ngày cuối tuần được chứ?”
Gavin vẫn chưa chịu từ bỏ như cũ, ánh mắt anh ấy nóng rực nhìn chăm chăm về phía trước, bên tai nghe được giọng nói của Nguyễn Khánh Linh, dường như có một khuôn mặt thanh thuần, non nớt của người con gái đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ấy.
Anh ấy càng ngày lại càng không thể buông bỏ được Nguyễn Khánh Linh.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới trả lời lại: “Không được đâu, tôi thật sự rất bận, cứ thế nhé, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt!”
Nói xong lời này, Nguyễn Khánh Linh liền nhanh chóng cúp điện thoại đi.
Nghe thấy tiếng “tít tít” truyền tới từ đầu dây bên kia điện thoại, khuôn mặt Gavin khẽ biến, không ngờ là cô sẽ từ chối mình thêm một lần nữa.
Đương nhiên, đối với lý do từ chối của cô, Gavin tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình không có sức hút, anh ấy lại nhớ lại ngày hôm đó, Nguyễn Khánh Linh ngồi lên một chiếc xe sang xịn đắt đỏ.
Gavin nâng cằm nhìn lên, anh ấy nhớ mang máng là, cậu chủ nhỏ của nhà họ Phạm, không phải là một tên què hay sao?
Chuyện này đã dấy lên một hồi chấn động từ mấy năm trước.
“Ông nói cô ấy đã kết hôn cùng với một tên què sao?”
“... Nghe nói cậu chủ Minh đúng là trên người bị khiếm khuyết, nhưng mà, gần đây bệnh ở chân của cậu ấy đã gần như được chữa khỏi rồi.”
Quản gia vẫn còn nhớ, bức ảnh cậu chủ Minh bảo vệ mợ chủ lần trước ở quán rượu đã khiến cho hệ thống các trang mạng Internet phải tê liệt vì quá tải, từ bức ảnh có thể nhìn thấy được, cậu chủ Minh hẳn là không còn bị què nữa.
Nghe thấy lời này, Gavin có chút đăm chiêu, anh ấy vẫy tay, cho quản gia đi ra ngoài, định sẽ gọi người bạn thân kia của Nguyễn Khánh Linh, tên là… Lăng Huyền thì phải?