Chồng Tôi Là Người Hai Mặt

Chương 5




[18]

Huhuhu…

Đồ ngốc Vu Thành.

Tại sao anh lại không nói cho tôi biết chứ!

Tôi thực sự đã động lòng với anh rồi đấy

Bây giờ tôi phải làm sao, phải làm sao đây? Có nên đè anh ấy xuống giường rồi hôn chụt chụt anh ấy mấy cái không?

Bây giờ tôi đã biết vì sao mẹ chồng lại ném cho tôi cả một xấp khan giấy vậy rồi! Là để tôi khi khóc còn có cái để lau

Tiếng gõ cửa truyền tới, giọng nói của mẹ vang lên từ phía sau cánh cửa: "Hân Hân, con khóc xong chưa?"

Tôi:"......"

Mẹ à, con đang tâm trạng, mẹ có cần hỏi thẳng vậy không?

Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc rồi mở cửa bước ra ngoài với xấp khăn giấy trên tay.

Mẹ chồng tôi ôm lấy vai tôi, cố nén cười nói: “Khóc được là tốt rồi”.

Tôi không kìm được, lại bắt đầu khóc òa lên

Mẹ chồng tôi bất đắc dĩ vỗ vai tôi an ủi: "Được rồi, mắt mẹ cũng cay lên rồi đây này, con đừng khóc nữa, A Thành trở về mà thấy vậy nhất định sẽ rất đau lòng"

Tôi nức nở và gật gật đầu với mẹ

"Hai đứa đều cứng đầu, có gì muốn nói thì cứ nói ra, cứ mãi giữ trong lòng như vậy, gia đình hai bên đều phiền lòng. Thanh niên ngày nay cái gì cũng giỏi thật."

Tôi sụt sịt hỏi: “Mẹ, mẹ có biết anh ấy luôn thích con không?”

Mẹ chồng đáp lại: “Mẹ biết, lúc đầu là nó bảo mẹ dạy nó cách làm nước đường nâu, mẹ liền cảm thấy lạ, sau đó gặng hỏi nó mới nó rằng nó đang thích một người con gái. Tiếc rằng lúc đó gia đình chúng ta gặp quá nhiều chuyện bất trắc khiến nó phải lấy một cái tên mới để đến trường”

Tôi hiểu rồi.

Vậy do đó là lý do tại sao cái tên bây giờ của anh ấy lại khác so với cái tên hồi trung học

"Chỉ sau khi A Thành cho mẹ xem ảnh của con, mẹ mới biết con chính là người con gái đó. Con dâu của mẹ, con thực sự rất xinh đẹp"

Tôi trở lại phòng ngủ mới của mình, lấy điện thoại di động và gọi ngay cho cô bạn thân nhất

Tôi trịnh trọng thông báo: “Lâm Lâm, tớ kết hôn rồi”

Tiếng hét phát ra từ đầu dây bên kia như xuyên thủng qua tai tôi: "Cái gì? Khi nào vậy?Hân Hân, cậu nói thật chứ?"

Tôi áy náy trả lời lại: "Ờm…chuyện có hơi dài dòng một chút. Anh ấy là một CEO. Chúng tớ chỉ kết hôn bí mật và không tổ chức đám cưới. Nó chỉ giống như là một bữa cơm giữa hai gia đình vậy".

Lâm Lâm có vẻ không hài lòng lắm: "Ôi, Hân Hân à, tớ sẽ tạm tha cho cậu vậy nhưng anh ấy là ai chứ? Mau nói cho tớ biết”

Tôi cười: “Cậu còn nhớ Tịch Vũ, bạn hồi trung học của chúng ta không?”

Bạn cùng bàn của tôi"

Lâm Lâm dừng lại: "À, tớ nhớ, đừng nói là….?"

"Đúng, chồng tớ là cậu ấy"

"Rìa lý???? Tuyệt cà là vời hahahaha, cp mà chị đây gõ đã thành sự thật rồi hé hé."

“Vậy là không cần ship cả cái cục dân chính đến nữa rồi keke”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, thấp giọng định hỏi

Cô ấy như đọc được suy nghĩ của tôi, nhanh chóng kể hết sự việc: "Cậu ấy có tình cảm với cậu, còn chu đáo pha cả nước đường nâu cho cậu uống, nhưng vì sợ cậu không nhận nên mới nhờ tớ nói dối để đưa cho cậu đó".

Tôi im lặng cúp máy, không kìm được lại khóc một lần nữa

Vu Thành, sao anh lại ngốc như vậy chứ?

[19]

Sau bữa tối, tôi mang theo một chai rượu vang đỏ trở về phòng.

Ngồi trên giường vừa uống rượu vừa chờ đợi đồ đàn ông dối trá kia trở về

Cánh cửa vừa mở ra, tôi liền chạy đến, nắm lấy cổ áo anh, bằng một giọng ngà ngà say để tra hỏi: “ Vu Thành, có phải là anh thích em không? Mau nói sự thật cho em biết”

Anh ấy dừng lại rồi nhìn tôi với vẻ mặt đầy phức tạp

Một lúc sau, vẻ mặt anh bình tĩnh lại, ánh mắt lướt nhẹ qua bàn, phát hiện ra chai rượu trên bàn

Sau đó anh bế tôi lên, nhíu mày trông vô cùng nghiêm khắc: “Em uống rượu sao?”

“Trả lời câu hỏi của em! Có phải không” Tôi bạo dạn liếm vành tai anh, rồi tựa đầu vào trong lòng anh, gần đến mức tôi có thể nghe thấy cảm nhận được nhiệt độ thất thường lúc lên lúc xuống của anh ấy

Trong không gian tĩnh mĩnh như vậy, chẳng có âm thanh văng vẳng bên tai như hang ngày mà chỉ còn lại tiếng nhịp đập nặng nề của ai đó.

Tôi suy nghĩ, thuật đọc tâm chẳng nhẽ đã biến mất rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đồ đàn ông đểu cáng này, tại sao anh lại không nói thật cho em biết?

Ah?

Anh đặt tôi lên giường, hờ hững liếc nhìn vết ửng hồng trên mặt tôi: “Em say rồi.”

Ahhh sao tôi không nghe thấy gì cả, không phải là mất rồi chứ?Thuật đọc tâm lại mất đúng lúc quan trọng và hình như…tôi say mất rồi

Tôi ngã xuống giường, nhìn thẳng vào anh ấy: “Em không say.”

Vu Thành, anh còn ngại ngùng gì nữa mà không chịu thừa nhận chứ?

Phiền thật đấy.

Nghĩ về điều này, nước mắt tôi lại không tự chủ mà lăn dài trên má

Cuối cùng bức tường thành trong lòng anh cũng bị phá vỡ, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của tôi, những ngón tay đan chặt vào nhau

Bắt gặp ánh mắt đen láy của tôi, anh nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói thủ thỉ với tôi: “Anh thích em, Tống Gia Hân, từ rất lâu rồi"

Nhìn vào đôi mắt ấy là tràn ngập sự yêu thương, trái tim tôi bỗng dung cảm thấy lỡ nhịp

Tôi híp mắt lại, cố đè nén cảm xúc ở bên trong, nắm lấy cổ tay anh: “Vậy tại sao anh không nói cho em biết?”

Anh không trả lời tôi, mà dùng đầu ngón tay cọ cọ lên môi tôi, ủy khuất nói: “Tống Gia Hân, em có thích anh không?”

Tôi bị ánh mắt của anh làm cho tê dại, chớp chớp đôi mắt to tròn, thổ lộ với anh ấy: “Vu Thành, em thích anh, cũng đã thích anh từ hồi trung học rồi..”

“Em nói gì cơ?” Anh bỗng trở nên nghiêm túc, hai tay ôm lấy mặt tôi, giọng điệu căng thẳng hiếm thấy.

Tôi nắm lấy tay anh, cười tươi đến híp cả mắt, nhẹ giọng đáp: “Em nói, em thích anh.”

Anh khẽ cười, đôi mắt khẽ sáng lên.

Môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, ánh mắt anh đều là sự chân thành và nóng bỏng,

Không có một dấu vết của sự phân tâm.

Anh vùi mặt vào hõm cổ tôi hồi lâu, đột nhiên, một giọt nước mắt ấm nóng lặng lẽ trượt xuống cổ tôi.

Tôi ôm lấy đầu anh, hôn nhẹ lên khóe mắt đỏ hoe của anh.

Anh dùng cả hai tay, ôm chặt lấy tôi như sợ tôi sẽ biến mất.

Tôi cười nhạo anh nhưng giọng nói đều là sự dịu dàng: "Sợ cái gì chứ? Chúng ta đều là vợ chồng mà."

Anh ấy nuốt nước bọt, ngước lên nhìn tôi: "Không giống nhau, anh muốn cùng em bắt đầu từ yêu đến kết hôn rồi sinh con."

Tôi khẽ cười: “Vậy chúng ta có thể ly hôn, sau đó bắt đầu hẹn hò, rồi mấy năm sau sẽ kết hôn?”

Trong giây lát, ánh mắt anh chuyển sang sự lạnh lùng thường ngày, anh siết chặt tay tôi và đè tôi xuống.

Bốn mắt chạm nhau, chung quanh là màn đêm tĩnh lặng

Ngoài cửa sổ, trăng và mây cả một đêm không ngủ.

[20]

Sáng sớm hôm sau, có người nào đó nói muốn đi hẹn hò.

Tôi nhìn ai đó đầy ẩn ý khi đi ngang qua căn phòng ngủ cũ.

Có người cảm thấy lạnh sống lưng, như nghĩ tới điều gì, quay sang ngạc nhiên hỏi: "Mẹ cho em vào rồi?"

Tôi ngẩng đầu lên cười thật tươi rồi nhảy lên lưng anh, anh hai tay đỡ lấy tôi, giúp tôi yên vị: “Bằng không, lúc nào em ương ngạnh như vậy cứ bảo anh.”

Anh ấy tức giận nhéo nhéo tôi: “Em thích anh là niềm tin lớn nhất trong lời tỏ tình của anh, nhưng hồi trung học em lại coi anh như là anh trai, phụ anh quá rồi đó!

Tôi hừ một tiếng: “Không biết ai năm đó đã báo cáo tình hình của em với giáo viên, kết quả là cả năm đó bị giáo viên ghim trong danh sách cần lưu ý”"

"Điều đấy khiến em thực sự rất khó xử khi nói chuyện với các bạn nam. Nói nhiều một chút là có thể lên phòng giáo viên nghe đạo lý".

"Dù sao thì em vẫn ổn, nhưng đời người ai lại ác thế chứ "

Hắn: "..." Dù sao cũng không phải anh đâu

Hắn áy náy ho khan hai tiếng, vô ý hỏi: "Ôn Bạch Ngọc thì sao?"

Tôi kỳ lạ nhìn chằm chằm vào gáy anh, dựa đầu lại gần cổ của anh hỏi: “Sao anh cứ hỏi về em và Ôn Bạch Ngọc vậy?”

Tôi chợt nhớ: “Ác nhân đó cũng lan tin rằng em và Ôn Bạch Ngọc đang yêu nhau "

Ánh mắt anh khẽ lóe lên, anh đặt tôi ngồi xuống sofa, cố chấp nói: “Em có thể đi hỏi.” Sau đó anh cẩn thận thay giày cho tôi.

Tôi cúi đầu, dùng tay nhéo khuôn mặt vô cảm của anh, cười nói: “Em với anh ấy chưa từng yêu nhau, em chỉ yêu anh, một mình anh mà thôi”

Anh ngước mắt lên, tôi bắt gặp được ánh mắt như sang như ánh sao của anh ấy, Khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt

Tôi vuốt mái tóc mượt mà của anh, ghé sát tai anh thì thầm: “Anh xem, định mệnh vẫn khiến chúng ta gặp nhau mà”.

Anh hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, anh nở cười trìu mến: “Chúng ta gặp được nhau, đều là do anh sắp đặt”

Anh nhếch môi, nở một nụ cười thoải mái: "Nếu ông trời không cho ta cơ hội, vậy thì ta sẽ tự mình tạo ra nó"

Tôi cố gắng gặng hỏi, moi móc thông tin nhưng cuối cùng lại đành bất lực buông xuôi

[21]

Địa điểm đầu tiên trong buổi hẹn hò: tất nhiên là rạp chiếu phim.

Tôi chọn một bộ phim khá nổi tiếng: kể về mối tình thời sinh viên, nam nữ chính tái hợp vài năm sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng nữ chính hiện tại là người đã có gia đình.

Tôi xem mà nước mắt cứ rơi, thỉnh thoảng lại nức nở.

Đèn quá tối, có người gục đầu dựa vào vai tôi, tôi nhìn không rõ vẻ mặt của anh ấy, còn tưởng rằng anh cảm thấy cốt truyện không có gì thú vị mà ngủ gục luôn trên vai tôi.

Cuối phim, dì quét dọn bật đèn.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô gái cách anh một chiếc ghế trống, cô gái cũng đỏ hoe mắt rưng rưng, hiển nhiên là rất cảm động.

Cô ấy dùng những ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào chồng tôi, tôi cụp mắt kéo bàn tay to lớn đang che mặt của anh ấy ra, mới phát hiện đuôi mắt anh ấy cũng đỏ hoe với vài giọt nước mắt đọng lại

Anh ấy khịt mũi để bày tỏ sự bất mãn tột độ của mình, rồi vùi đầu vào cổ tôi.

Tôi:"?"

Từ một tsundere trở thành một người mít ướt như vậy sao?Hình tượng tổng tài lạnh lùng sụp đổ rồi

Tôi mỉm cười với cô gái đó

Cô nở một nụ cười buồn bã, giọng khàn khàn nói: "Chồng cô rất yêu cô, vừa rồi anh ấy đã âm thầm khóc, chúc hai người mãi hạnh phúc nhé "

Tôi cụp đôi mi dài và rậm, nghẹn ngào cười đáp lại: “Cảm ơn cô, chắc chắn chúng tôi sẽ hạnh phúc”.

Lúc này, rạp chiếu phim rất yên tĩnh, chỉ có cô nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp ở hàng ghế đầu.

Tôi ôm khuôn mặt ấm áp và ươn ướt của anh ấy trong tay, dịu dàng hôn lên khóe miệng anh ấy, chớp đôi mắt trong veo và sáng ngời, mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt hơi né tránh của anh

"Vu Thành, em yêu anh"

Đôi mắt anh mơ hồ, như được phủ một lớp sương mù.

Thanh âm của anh rất thấp, nhưng người ta có thể cảm nhận được sự dịu dàng và nhẫn nhịn cực độ của anh.

"Tống Gia Hân, anh yêu em, rất yêu em

Cảm ơn em vì đã yêu anh, tình yêu của anh "

Sự im lặng làm bầu không khí mơ hồ này kéo dài

Dì dọn vệ sinh đã cố gắng hết sức để giảm thiểu cảm giác tồn tại, dường như đang xem một chương trình thổ lộ tình cảm, nở một nụ cười hiền từ

Cuối cùng, dì nhìn đồng hồ, yếu ớt lên tiếng: “Hai cô cậu, bộ phim tiếp theo sắp bắt đầu rồi "

Tôi nhìn anh và mỉm cười.

Vâng, cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng tôi sắp bắt đầu rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.