Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 59




Những lời của anh tôi chỉ thẳng vào giang khởi vân, nổi giận đùng đùng, ngữ điệu không hề khách khí.

” Ta mặc kệ ngươi là cái gì? Thần không ra thần, quỷ không ra quỷ! Giang khởi vân ngươi có thể đối với em gái ta tốt hơn không? Cái gì mà tranh giành tình cảm? Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh, nhưng tiểu kiều nhà ta không hạnh phúc. Vậy tại sao ngươi không đuổi bọn nữ nhân này để tiểu kiều nhà ta được yên. Thê tử ngươi là ai? Ai sẽ giúp ngươi có con? Ngươi nói đi.”

“Vốn dĩ tiểu kiều đã khổ. Cơ thể một cô gái cũng cho ngươi, trái tim cũng dành cho ngươi, hiện tại đang mang tai, đứa trẻ còn bị các người giết chết. Cô ấy làm cái gì sai “

Đúng, chuyện này trong mắt ngươi không phải là vấn đề lớn. Vì sự ổn định của thế giới, những người nhỏ bé như chúng ta cũng có trách nhiệm để bảo vệ nhà, bảo vệ đất nước, phải không.

” Đẻ non không thành vấn đề, đó chỉ là gặp người không tốt, đối với hiện tại, không phải là vấn đề lớn. Minh hôn cũng không thành vấn, chỉ là đời này cô ấy không có hôn nhân thực sự, cũng không thể tìm thấy một người chồng đáng tin cậy, nhưng không sợ. Ta cùng cha ta sẽ nuôi dưỡng cô ấy đến già.

Cơn giận của anh tôi bùng phát, nhưng tôi nghe thấy vừa khóc vừa buồn cười.

Anh nói “bảo vệ nhà, bảo vệ đất nước”, tôi gần như bật cười. Anh tôi có khả năng khiến tôi cười ngay cả khi tôi khóc.

Tôi dụi mắt, đứng dậy khỏi chăn. Giang khỏi vân lập tức quay lại nhìn tôi. Với cái nhìn thật buồn tẻ.

Nhưng vào lúc này, tôi chỉ có thể cười và nói một câu: ” không sao đâu, đế quân đại nhân vất vả để gieo giống như vậy, lại còn hy sinh máu mủ của mình để đem lại hoà bình cho chúng sinh, tôi là một phàm nhân, cũng muốn đóng góp một chút, dù sao, từ khi gặp ngài, máu cùng nước mắt của tôi chảy xuống không ít “

Anh ta ánh mắt nặng nề nhìn tôi, vẫn là vẻ thương hại như vậy

Nên là thương hại, đôi với anh ta mà nói, tôi giống như một con kiến đang mắc kẹt, sẽ vì cái thứ chưa hình thành kia mà khóc, trông thật nực cười.

Hai năm trước hắn nên làm chuyện này, nhưng nhìn tôi lúc đó, có lẽ là không chịu được, cho nên anh ta thở dài một tiếng bên tai tôi———đây là hắn thương hại sao.

Khi đó tôi bị đau đớn cùng sợ hãi hành hạ gần chết, sau đó lại bị âm tà nhập thể, khiến bệnh nặng một hồi, nếu anh ta làm trong bay ngày, thực sự mạng của tôi khó bảo toàn.

Tôi nhảy xuống giường nói với anh tôi: “Anh, chúng ta về nhà thôi.”

“À?” Anh tôi hỏi. “Về nhà làm cái gì?-“

” Nên làm cái gì nhỉ, đi đến bệnh viện thăm ba hoặc trở lại trường để học, anh cho rằng, ai cũng nhàn rỗi giống anh sao.” Tôi cố gắng trả lời thoải mái tự nhiên nhất có thể.

Giọng nói của giang khởi vân phát ra từ phía sau tôi: “Mộ tiểu kiều, em muốn làm cái gì?”

Tôi quay lại với một nụ cười yếu ớt, lắc đầu nói: “Không làm gì cả, giống như bản gốc, nên làm cái gì, làm gì cái?”

Tôi kéo anh tôi ra ngoài, vừa bước ra cửa tôi nói:” nếu anh lo lắng linh thai sảy ra chuyện, có thể phái người đến giám sát tôi, tôi không ngại,……..tạm biệt, người chồng.”

Ánh sáng vàng sẫm trong mắt anh ta tuôn trào, cau mày nhìn tôi chằm chằm như đang cảnh cáo, không cho tôi thực hiện bất kì thủ đoạn nào.

Chúng tôi chạy ra khỏi thiên tử các,anh tôi xoa xoa cánh tay, thấp giọng hỏi:” em làm cái gì vậy? Đang yên đang lành đi gọi là chồng? Làm anh nổi cả da gà?

” Em muốn ở trước mặt người khác gọi anh ta như vậy, em sợ……..về sau sẽ không còn cơ hội.” Tôi cong môi cười.

Anh tôi ánh mắt kì dị, mang theo ngữ điệu cảnh cáo:” mộ tiểu kiều, anh cảnh cáo em, em đừng có nghĩ ra mấy trò như là bỏ nhà đi, cắt tay tự tử, đó là chiêu hèn mọn …….đừng làm. Nếu em muốn bỏ đứa trẻ, liền bỏ, coi như nó gặp người không tốt, anh sẽ mua canh gà cho em tẩm bổ, con mẹ nó, dù sao thằng cha nó không đau lòng, còn muốn mang đi làm con mắt pháp trận, chúng ta đau lòng cái gì?”

“Được rồi, được rồi … Em không hèn như anh nghĩ đâu … Nếu không mang thai nữa, em cũng sẽ không vui vẻ gì đâu.”

Ánh mắt anh tôi như không tin điều đó.

Chúng tôi ra khỏi cổng núi, đi đến bãi đậu xe. Tư đồ lâm đuổi theo,nắm lấy tay tôi: ” tiểu kiều cô nương, lời nói có chút ác ý, cô đường để trong lòng…….vì duy trì pháp trận này, mà rất nhiều thế gia phải trả giá bằng sinh mạng, từng người một đã kiệt sức. Tôi sẽ tận lực nghĩ cách, xem có biện pháp gì thay thế, để duy trì phong ấn trận pháp không?.

Tôi mỉm cười và lắc đầu: ” tư đồ thiếu gia, cảm ơn lòng tốt của anh……dù có được duy trì trong thời gian ngắn, nhưng còn về sau thì sao. Không phải vẫn sẽ hy sinh đứa bé này để làm con mắt pháp trận sao……, Dài ngắn đều là đau, tôi………..tôi không ngại.”

Có lẽ vì nụ cười của tôi quá cứng, Tư đồ lâm cau mày nhiều hơn.

Anh trai tôi vỗ vỗ cánh tay của tư đồ lâm: “Được rồi, đa tạ lòng tốt của ngươi. Lúc nào rảnh tới nhà ta chơi, tiểu kiều nấu ăn rất ngon, haha”.

Trên đường về, tôi phàn nàn: “Xe của chúng ta quá tồi tệ, ngồi dậy một chút cũng không thoải mái.”

Anh tôi trả lời dứt khoát, sẽ đổi.

Tôi ngồi ở ghế phụ cười khúc khích, trong lòng lên kế hoạch kiếm tiền.

Có lẽ tôi sẽ chết sớm, nên tôi sẽ tận hưởng khả năng của mình cho việc kiếm tiền, làm cha có thể tỉnh lại, làm anh tôi có thể cả đời vui vẻ chơi game, trở thành một kẻ trục lợi.

————–

Từ thanh ngọc đạo quán trở về, ngày đầu tiên, giang khởi vân liền xuất hiện trong phòng tôi.

Tôi rất muốn vui vẻ nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta, nhưng bầu không khí giữa chúng tôi yên lặng như trong mộ. Phải mất rất nhiều can đảm để mở miệng, nhưng khi có được can cảm, tôi lại phát hiện ra, chẳng có gì để nói cả.

Ban ngày, tôi trốn đến trường, trốn tới bệnh biện. Ban đêm, tôi đi ngủ sớm, xoay mặt vào tường, quay lưng lại với anh ta, cầm điện thoại di động để tìm kiếm tất cả các loại tài liệu liên quan đến trừ tà, nhưng mấy thứ nay đều là tài liệu bí mật, trên mạng sao có thể tìm được.

Tôi tìm không được bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến, tôi ngủ thiếp đi.

Tôi có thể cảm nhận được, anh ta nhẹ nhàng kéo điện thoại ở trong tay tôi ra, sau đó quấn tôi trong chăn kĩ lưỡng rồi nằm yên sau lưng tôi.

Tôi rất muốn nói với anh ta: anh không cần trông coi tôi, không sẽ không làm gì quá kích động, anh tôi đã làm công tác tư tưởng cho tôi, đối với anh, tôi nhẫn nhịn chịu đựng, anh không cần lo lắng.

Nhưng tôi không mở miệng được. Tôi vừa mở miệng, mắt mũi liền chở lên chua chát, anh ta giữ khoảnh cách cũng thật tốt——— chúng tôi gần trong gang tấc, lại không có đụng chạm da thịt

Mặt ngoài, sinh hoạt không khác biệt nhiều lắm, nhưng tôi lại cảm thấy nói không lên lời, quái dị cùng nặng nề

Tan học, vừa mới xuống trạm xe búyt, một chiếc xa thể thao dừng cạnh tôi, hầu thiếu văn bước xuống xe, nhìn tôi cười nói:” tiểu kiều, thật trùng hợp, tôi đang chuẩn bị đến cửa hàng nhà cô, kết quả liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, lên xe đi, tôi đưa cô về “

Tôi lắc đầu và nói: ” tôi không quen ngồi xe này…..”

“Hẹn gặp lại trong cửa hàng, tôi mang cho cô một món quà!”

… Hắn lại muốn làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.