Loại hơi thở này không phải là âm khí, mà chỉ là một thời gian dài không được thông gió, nên mang theo mùi của bụi bặm.
Đợi trong chốc lát, anh tôi miệng ngậm đồng phù rồi đi xuống, ánh sáng ở điện thoại đi động chiếu vào một cái bậc thang lạnh lẽo.
Thái gia gia đúng rất chu đáo, cải thiện nơi này rất tốt, trông như một cái hầm khổng lồ.
Khi tôi nhìn đến chiếc quan tài được điêu khắc rồng phượng kia, nhịn không được mà rùng mình một cái. Năm đó, cái loại sợ hãi này khắc quá sâu, bây giờ vẫn còn những di chứng.
” Tại sao nơi này lại bị thay đổi thành như vậy?”. Anh tôi buồn bực nhìn về phía phòng xép một cách khó hiểu, bên trong đặt một cái giường và một cái kệ, nhưng cái kệ đó trống rỗng.
” Thái gia gia có định dùng nơi này làm phòng lưu trữ không?” Anh vừa nói vừa đi xem xét.
Tôi không dám đứng ở đây một mình, vừa định theo anh tôi vào phòng xép, đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo phía sau, như thể có ai đó đang giữ vai tôi…..
Tôi đứng ở cửa phòng xép, phía sau lưng từng đợt tê tái, lấy hết can đảm chậm rãi quay đầu lại, chẳng có gì khác ngoài chiếc quan tài.
“… Tiểu Kiều.” Một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi, giọng của phụ nữ.
Tôi giật mình, ở đây còn có quỷ sao?
Tôi sợ đến mức hướng phòng xép chạy, đụng vào anh tôi, ngã lăn ra đất. Anh tôi sợ hãi nhanh chóng chạy lại đỡ tôi, cằn nhằn và nói: “Em cẩn thận một chút, nếu em ngã, chồng quỷ của em sẽ tìm tới anh gây phiền toái, làm sao bây giờ.! “
“Phù, phù! Nơi này có cái gì đó!” Tôi sợ hãi, nói năng lộn xộn.
“… Không thể nào? Nơi này có quỷ ư” Anh tôi không tin điều đó.
Anh đỡ tôi, chúng tôi chậm dãi đi tới quan tài, đèn của 2 chiếc điện thoại chiếu sáng hầu hết chỗ này. Anh tôi lấy ra tiền ngũ đế, gõ vào nắp quan tài nói:” đây là hầm tổ tiên nhà chúng tôi, đều là người một nhà, ngàn vạn lần đừng doạ người nhà …..”
Nói xong anh tôi hé cái nắp quan tài, dưới ánh sáng của điện thoại, có thể thấy bên trong chẳng có gì ngoài tấm gỗ.
Anh tôi nhẹ nhõm thở, nói: “Em xem, cái em thấy chỉ là bóng ma tâm lý thôi–“
Chưa dứt lời, anh đột nhiên nắm tay tôi, ra hiệu im lặng.
Tôi nghiêng tai lắng nghe, hướng chúng tôi đi xuống, có tiếng cánh cửa đóng lại.
” Mẹ nó! Có người đóng cửa!” Anh tôi kéo tôi chạy. Tôi lảo đảo theo anh đến cầu thang.
Cánh cửa gỗ đã đóng. Cánh cửa này chỉ có thể được kéo ra từ bên ngoài. Anh tôi dùng sức gõ cửa gỗ, vừa gõ vừa hét, nhưng bên ngoài, một chút động tĩnh cũng không có. Chỉ có giọng anh tôi vang vọng ở trong hầm.
“Anh, hãy tiết kiệm sức lực. Ai đó cố tình đóng cửa nhốt chúng ta..”
“… Ai? Chắc lại tên tiểu tử thối Mộ Vân Lượng?”
“Có khả năng, chúng ta hãy chờ xem. Nếu thực sự có người tính kế, khẳng định sẽ còn có hành động tiếp theo……em còn có cái này ở đây này, đừng lo lắng.” Tôi chỉ vào chương ngọc trên ngực.
Anh tôi gật đầu, kéo tôi ngồi ở bậc thang, anh tôi bật điện thoại lên xem, không có gì bất ngờ gì ——– điện thoại không có tín hiệu.
Trong bóng tối, tôi cùng anh tôi nương tựa vào nhau, cũng không dám nói chuyện, vì khi nói, sẽ phát ra tiếng vang, làm người sởn gai ốc.
“….. Amh sẽ trải nghiệm một phen cảm giác của em năm đó.” Anh tôi nhỏ giọng nói.
Tôi mỉm cười cay đắng, nhưng năm đó tôi bị bịt mắt và đưa đến đây, còn hiện tại là hai người.
Chúng tôi lặng lẽ co rúm lại trong góc tối, chờ xem người đóng cửa có hành động tiếp theo không.
Đợi đến 8 giờ tối, điện thoại sắp hết pin, anh tôi nói: ” nghĩ cách ra ngoài đi, không thể qua đêm ở đây “
Vừa nói xong, chúng tôi nghe thấy một âm thanh phát ra từ cánh cửa gỗ. Tiếng vang làm chúng tôi sợ tới mức co rúm người lại, lập tức câm miệng.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, sau đó một bóng người bước xuống. ánh sáng lờ mờ từ cửa hầm hắt xuống, chúng tôi thấy một dáng người cao và gầy, với cây trượng trong tay.
Là thái gia gia
Anh tôi lập tức che miệng tôi lại, anh sợ tôi sẽ khóc.
Cánh cửa gỗ đóng lại, bên trong một mảng đen nhánh, thái gia gia không thắp đèn, sờ soạng bước xuống.
Ông có thể phân biệt rõ ràng cầu thang và phương hướng, mà không cần ánh sáng.
Chúng tôi trong bóng tối gần một ngày, đôi mắt đã thích nghi được với bóng tối, có thể nhìn thấy một bóng đen chậm rãi bước xuống, cũng có thể nghe thấy tiếng cây trượng chạm nhẹ vào mặt đất.
Ông giống như đang du tẩu trong hầm mộ, nhẹ nhàng dạo bước, xuống chỗ chúng tôi.
Chúng tôi, mồ hôi đều chảy xuống. Không biết thái gia gia là quỷ hay là một xác chết biết đi.
Nhưng ông không có một chút bất thường nào cả. Tôi nhớ khi ông quỳ xuống bên tôi trong phòng bệnh của bố, tôi duỗi tay đỡ ông, ông có nhiệt độ cơ thể.
Thái gia gia trong bóng tối tiến đến quan tài, đẩy nắp ra, chậm chậm bò vào….
Anh tôi không thể bình tĩnh, tận mắt thấy ông bò vào quan tài, điều đó quá sốc.
Tôi đã từng nằm trong quan tài, biết rằng nỗi sợ hãi trong quan tài còn đáng sợ hơn là thiếu oxy.
Nhưng thái gia gia không đậy nắp sau khi bò vào. Tôi còn nghe thấy một âm thanh vang lên, anh tôi ấn sáng màn hình điện thoại, dựa vào ánh sáng mờ nhạt thấy dưới đáy quan tài có một lối đi vào.
Chúng tôi nhìn nhau, đây có phải là tàng bảo các của thái gia gia?
Rất nhanh, phía dưới truyền đến một âm thanh, chúng tôi nghe được là âm thanh thái gia gia đang nói chuyện.
” Nha đầu Tố Hinh tối qua đã không nghe lời, đem sợi dây đỏ gỡ xuống, kết quả linh hồn thiếu chút nữa là bay đi, ôi…….. Những đứa trẻ này, hết lần này đến lần khác gây rắc rối.”
Hả? chúng tôi liếc nhìn nhau trong sự ngạc nhiên. Sao giọng điệu này giống như tiếng tán gẫu chuyện trong gia đình thế.
Càng làm cho chúng tôi kinh ngạc, chính là phía dưới xuất hiện một giọng nữ, rất tinh tế.
“….. Ngươi lo lắng như vậy trong nhiều năm, còn có thể lo lắng thêm bao nhiêu năm nữa”.
” Là, là, là….. Ta không phải luyến tiếc ngươi sao, bằng không, nên sớm đất về với đất, âm hồn về với địa phủ. Nhưng nhìn bọn nhỏ đều bị nghiệp chướng quấy nhiễu, ta ái ngại “.
Nghe xong lời này, tôi suýt hộc máu. Nhân gia là kim ốc tàng kiều, nhà tôi thái gia gia chẳng nhẽ là kim mộ tàng kiều? Cái gì mà một người bình thường có thể sống trong một hang động. Phía dưới khẳng định là một nữ quỷ.
Anh tôi biểu hiện vặn vẹo, ba quan điểm cũng sắp bị phá vỡ, anh ở trong lòng bàn tay viết vài chữ: chúng ta có nên đi bắt gian không, dù sao cũng không biết cách thoát ra ngoài.
Tôi trả lời: thái gia gia khẳng định là biết cách thoát ra ngoài.
Anh tôi bừng tỉnh, đúng vậy, thái gia gia khẳng định thường xuyên tới nơi này cùng nữ quỷ hẹn hò.
Lúc này, bên dưới truyền đến một tiếng nói nhẹ nhẹ, cùng với tiếng vải cọ xát, khiến cả hai chúng tôi, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cái này, cái này. Thái gia gia, đúng là càng già càng dẻo dai.
Giọng nữ kia thanh nhã, thở dốc, còn có chút oán trách. Anh tôi không chịu nổi, bịt lỗ tai lại, nhỏ nhẹ nói: ” anh muốn đi trốn, anh không chịu được”.
Tôi đang muốn tát cho anh một cái, thì nghe được giọng nữ kia khẽ cười nói: ” không đứng đắn……. Đều bị Tiểu Kiều bọn họ nghe thấy rồi.”
Nữ quỷ kia biết tôi sao?!!!