Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 47




Tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là em họ, trần tố hinh, trên người đang quấn một chiếc khăn lớn.

“Chị họ, hãy tắm cùng nhau.” Nó nhảy xuống hồ bơi với một nụ cười.

Bể bơi cũng đủ để chúng tôi cách nhau một chút, hơn nữa chúng tôi đều quấn khăn, cho nên tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, nghĩ mình tắm xong liền trở về ngủ, nên mặc kệ cô em họ này.

“Chị họ …” Nó chớp mắt,cúi xuống khẽ hỏi, “Những dấu ấn này được tạo ra bởi người đàn ông âm dương à?” Nó chỉ vào những dấu hôn trên ngực tôi một cách ganh tị.

Tôi không nghĩ sẽ cùng người khác thảo luận vấn đề này, nên nhàn nhạt nói:” ngươi mới chỉ 16 tuổi, quan tâm tới những vấn đề này đều không tốt.”

Nó cười khinh bỉ: “Khi chị mười sáu tuổi, đều đã cùng người đàn ông âm dương đó lên giường, dựa vào cái gì nói tôi còn nhỏ…”

“Vậy ngươi cũng đi tìm người đàn ông âm dương đó kết minh hôn để trải nghiệm”

“Không cần, tôi không muốn chết.” Nó thè lưỡi: ” chị họ nói với tôi đi, thoả mãn một chút lòng hiếu kì của tôi đi, tôi đã không làm điều đó với bất kì ai…. “

Tôi thực sự thấy phiền.

Tôi đứng lên chuẩn bị rời đi. Nó vội túm lấy tôi, nhưng lại kéo khăn tắm của tôi xuống. Tôi một hình khoả thân, đứng ở trong hồ bơi.

“Wow, thật đẹp!” Nó nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi với đôi mắt mở to.

“Ngươi có tật xấu này à!” Tôi tức giận và quấn khăn ướt quanh người.

Trần tố hinh mím môi và nói: “đều là phụ nữa có sao đâu … tôi cũng cho chị xem.” Nó kéo chiếc khăn tắm ướt quấn quanh người xuống.

Tôi không có hứng thú nhìn thân thể của nó, nhưng trang trí trên cổ nó đã khiến tôi chú ý.

Đó là một sợi chỉ đỏ quấn quanh, bên dưới treo một trường mệnh khoá. ( Trường mệnh khoá có thể nói là khoá kéo dài tuổi thọ).

Nếu sợi chỉ đỏ quá dài, chỉ cần cắt ngắn đi không phải tốt sao? Tại sao lại còn quấn nhiều vòng như vậy, để thời thượng hơn sao?

Nó thấy ánh mắt tôi dừng ở chiếc khoá trên cổ, kỳ lạ hỏi: ” cái này có gì đẹp, tôi đeo nó đã nhiều năm”

” ………nhiều năm? Ngươi lớn lên cùng với sợi chỉ đỏ sao.” tôi hỏi

Trần tố hinh gật đầu: “mẹ tôi mang cho tôi, còn nói chiều dài sợi chỉ đỏ vừa với “bát tự” của tôi, nên không thể cắt đứt, chỉ có thể quấn nó quanh cổ.”

( Bát tự dùng để tính tử vi của trung quốc, bao gồm Thiên Can Địa Chi, tương ứng với giờ, ngày, tháng, năm sinh, quyết định vận mệnh,phú quý của con người)

Phảo không, độ dài sợi chỉ đỏ vừa với bát tự? Sao tôi chưa bao giờ nghe tới nhỉ?

“Ngươi lớn lên cùng với nó, không thấy phiền toái chứ.” Tôi tùy ý nói một câu và nhanh chóng dời khỏi hồ bơi.

Đêm nay, tôi đã có một giấc mơ.

Tôi mơ thấy một người phụ nữ dịu dàng với bím tóc lớn cười với tôi, mơ hồ còn là bảo mẫu, dỗ tôi ngủ mỗi đêm, khi tôi còn là một đứa trẻ, nhưng khi tôi chạy lại gần, hỏi một chút, xem cô ấy tên gì, có phải họ hàng thân thích nhà chúng tôi không, thì cô lại biến mất.

Điều này làm cho tôi ngủ rất không ổn định, thậm chí còn sợ hãi, cửa đột nhiên rung động.

“Tiểu kiều! Em mở cửa cho anh” Giọng nói của anh tôi phát ra từ ngoài cửa.

Tôi sững sờ. Chuyện gì đang xảy ra với anh tôi vào lúc nửa đêm?

Tôi mở cửa, anh tôi lao vào và đóng cửa lại, sau đó, ở phía sau cửa dán rất nhiều phù chú, rồi ngồi ở mép giường, run bần bật.

“Có phải, người chồng quỷ của em ở đây không? Có thể nhờ hắn xem giúp anh không?” Anh tôi quấn chăn, hàm răng va vào nhau cầm cập

“Anh thấy cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Có điều gì đó nên anh tôi mới sợ như vậy? Đây là nhà của tổ tiên, mà thái gia gia lại ở nơi này, xung quanh đều là những người hiểu biết âm dương phong thủy, quỷ nào không có mắt lại chạy tới đây?

Anh tôi bình tĩnh một chút, đưa tay chạm vào cổ tôi, bị tôi tát cho một cái nói: “Nhanh nói đi!”

Anh hít một hơi thật sâu và thì thầm: “anh vừa rồi nằm trong chăn chơi điện thoại – em cũng biết anh là một con cú đêm mà. Trên màn hình điện thoại đột nhiên có cái bóng trắng hiện lên, anh sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã xuống đất, khi anh ngẩng đầu lên thì ……”

“… Anh thấy cái gì?” Tôi không tin trên đời này có thứ gì đó doạ anh ấy sợ hãi.

“Ahhhh! Em đoán xem anh thấy cái gì? Đoán xem anh thấy cái gì”. Anh tôi ôm đầu, tư thế này không giống như đang diễn kịch.

Anh đưa tay ôm lấy bả vai tôi, run bần bật nói: ” anh thấy một cái đầu người, một cái đầu người thật sự, nó giống như là lạc đầu thị “!

Tôi nổi da gà thấp giọng hỏi: ” thật hay giả … Nơi này là nhà cũ, sao có thể có thứ này.”

“Nếu anh lừa em, cả đời này, anh không cử động được!” Anh tôi thề độc.

Đầu tôi một màu đen tuyền, đưa tay sờ mặt anh:” anh bình tĩnh, chuyện là như thế nào, anh nói rõ ràng đi “

Anh tôi hàm răng va vào nhau cầm cập, có lẽ anh cảm thấy ở bên tôi an toàn hơn chút— vì có Linh thai bảo vệ.

” Anh thật sự thấy một cái đầu người, nửa trong suốt, kéo một cái đuôi dài màu trắng, hơn nữa, còn là người mà em với anh đều biết.” Anh tôi lau mặt.

“Ai?”

“Trần Tố Hinh.”

Tôi bất thình lình run lên, là em họ? Không phải đâu, mới đây, tôi và nó còn tắm cùng nhau trong hồ bơi mà.

“Anh thấy rõ mặt sao?”

Anh trai tôi gật đầu và nói: ” nó nhắm mắt như đang ngủ……. Tóc rối tung, toàn bộ đầu từ cửa sổ tiến vào, sau đó lăn vào phòng anh, anh cầm trấn quỷ phù, nó đung đưa một lát liền bay đi……. thoạt nhìn giống linh hồn thoát ra.

“… Chẳng nhẽ nó có vấn đề gì sao?” Tôi nghĩ về cuốn sách về ma quỷ, nhịn không được mà run lên.

Lạc đầu thị là một loại truyền thuyết, nghe nói, khi ngủ đầu sẽ thoát ly khỏi cơ thể bay đi, nhưng đây chỉ là trong truyền thuyết. Anh tôi dùng từ này để nói về tình huống lúc nãy, giống y như trong truyền thuyết miêu tả.

Đối với con người, cái đầu không có khả năng tách rời khỏi thân thể, nhưng đối với ma quỷ, sẽ không thành vấn đề. Chả nhẽ Trần Tố Hinh là quỷ sao?

“Anh cảm thấy trần tố hinh không phải là quỷ”. Anh tôi lắc đầu: ” nó có thể bị pháp thuật nào đó, triệu tập linh hồn xuất ra, chỉ là tư thế của nó đặc biệt, doạ chết anh…..”

Tôi sợ hãi. Đột nhiên nghĩ tới sợi dây đỏ quấn quanh cổ trần tố hinh, nhanh chóng nói với anh.

Có một loại truyền thuyết kể rằng, trên cổ người phụ nữ có một sợi dây đỏ quấn quanh thì chính là lạc đầu thị. Người đó có làn da ở cổ thường mỏng, còn có những mạch máu đỏ ở làn da phía dưới.

“Nếu không … chúng ta ngày mai hãy tìm chút thời gian, gỡ trường mệnh khoá của nó để xem?” Tôi đề nghị.

“Muốn xem, em đi mà xem, anh không dám”. Anh tôi vỗ ngực, từ chối gặp Trần Tố Hinh.

Tôi nhớ rõ mẹ của Trần Tố Hinh đã kết hôn. Cô ấy đã ly dị cách đây vài năm và đưa Trần tố hinh về đây sinh sống. Nếu Trần tố hinh có bất thường, trong nhà tôi nhiều người như vậy, chả nhẽ không phát hiện ra sao?

Hơn nữa đây là nhà của thái gia gia, làm sao ông lại không biết, có một cái lạc thị đầu đêm đêm phiêu lãng ở đây?

Chả nhẽ….. Thái gia gia ngầm đồng ý. Lòng tôi xuất hiện ý tưởng này, bản thân đều sợ tới mức run lẩy bẩy.

Mộ Gia, Mộ Gia, chả lẽ thái gia gia thật sự từ mộ bò ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.