Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 43




Lần đầu tiên trong đời, tôi ở trong một chiếc xe cảnh sát, hơn nữa người lái xe là một bộ đội đặc chủng. Kỹ thuật lái xe làm tôi sợ đến mức tôi không dám mở mắt. Anh tôi đã dùng dây an toàn để cố định tôi ở ghế sau.

Khi tốc độ vượt quá 140 km/h, tôi cảm giác, đầu chiếc xe đang bay lên. Nếu có một cú va chạm tốc độ, thì tôi sẽ trực tiếp bay lên, và sau đó ngã sẽ rất nặng.

Anh tôi nhịn không được, nói: “Lão Lư, ngươi có thể ổn định hơn không? Em gái ta —“

“Hãy nhẫn nhịn một chút, đuổi theo nghi phạm, nào lo lắng được nhiều như vậy, nếu say xe, thì đằng sau có túi bóng.” Giọng nói lạnh lùng của sĩ quan Lư phát ra.

Ngồi ghế phụ là một nữ cảnh sát. Cô quay đầu lại và nói với một nụ cười: “Lư đội trưởng thực sự đã chiếu cố các ngươi, nếu kjoong có các ngươi ở đây, đội trưởng có thể chạy tới 180km/h.”

Tôi không dám mở miệng – tôi sợ sẽ nhổ nó ra! Mọi người đang thi hành nhiệm vụ. Tôi không thể trì hoãn việc thi hành nhiệm vụ ngay cả khi tôi buồn nôn, hơn nữa chúng tôi vẫn phải theo họ tới cùng.

Nghi phạm là chồng của người phụ nữ trung niên đó. Theo giám sát, anh ta lên xe buýt, sau đó đến cao tốc nghỉ ngơi rồi vượt lan can bảo hộ, một mình đi vào trong rừng sâu. Lúc này, một lực lượng cảnh sát lớn đã bao vay khu rừng đó, và bắt đầu tìm kiếm

Trong bóng đêm tĩnh mịch, thật khó để tìm kiếm một người trong khu rừng hoang vu này. Anh tôi đã dùng phương pháp của Mộ Gia để tìm kiếm vật khi bị bóng tối bao trùm, anh trốn sang một bên, lén lút cắm cây nhang đỏ, xem khố đoán phương hướng, nếu có âm khí hoặc âm hồn phiêu đãng, khói lập tức sẽ đong đưa dị thường

Ba luồng khói trôi theo một phương hướng, cho thấy hướng đó có âm khí. Anh tôi nháy mắt với tôi. Cả hai chúng tôi phải vội vã xử lý con quỷ, trước khi nghi phạm bị giết.

Xung quanh toàn là cảnh sát chính nghĩa. Chúng tôi tham gia vào loại “mê tín phong kiến” này đều là thấp kém. Sau khi đi được một lúc, tiếng nghiến răng phát ra từ một vài cây cổ thụ. Ngay khi chúng tôi gần tới nơi, một bóng đen nhảy ra.

Tôi siết chặt quỷ phù để đuổi kịp, thình lìn cảnh sát Lư lao tới. Một cú đá đá vào bóng đen bay xa vài mét, rồi xông lên để khống chế bóng đen.

Bóng đen kịch liệt giãy giụa. Sĩ quan Lư xuống tay dứt khoát, thẳng tay gập cánh tay của bóng đen, rồi văng vài cú đấm. Cái bóng đen run rẩy vài cái rồi gầm lên đau đớn.

Tôi và anh tôi sợ hãi đứng sang một bên, sĩ quan Lư ra tay bắn hung ác vô cùng, chúng tôi sợ bị anh ta ngộ thương.

Tiếng gầm của bóng đen rõ ràng không phải là một người bình thường, mà là tiếng khàn khàn sợ hãi.

Quả nhiên, quỷ cũng sợ ác nhân……sĩ quan Lư xuống tay quá nhanh.

Tôi là người gần nhất, trước khi đồng nghiệp của sĩ qua Lư tới, tôi đã bí mật dán lên trán của bóng đen một phù chú. Sĩ quan Lư nhìn tôi khó chịu, muốn mở miệng ra khiển trách, nhưnh nhìn thấy chỗ phù chú, bốc lên một vệt khói đen.

Một vài góc sừng nhỏ xuất hiện trên trán của bóng đen. Cái quái gì thế này? Tại sao có sừng?

“Anh ơi, gia hoả này vẫn còn ăn vạ bên trong, chưa chịu ra.!” Tôi nhìn bóng đen kia lộ ra nụ cười dữ tợn, sợ tới mức, chạy nhanh để tìm người cầu cứu

Anh tôi lấy ra vài phù chú đuổi quỷ, dán vào mặt người bóng đen, trong miệng còn lẩm bẩm:” bắt nạt chúng ta còn tuổi trẻ, đạo hành không cao thâm đúng không? Lão tử còn rất nhiều lá phù, ta dán chết ngươi? Xem ngươi có ra không?

“Đủ rồi!” Sĩ quan Lư không nhìn thấy sừng nhọn trên trán bóng đen, chỉ nhìn thấy chỗ dán lá phù, có khói đen bốc lên.

“Lão Lư, người này có vấn đề!” Anh tôi giận dữ nói: ” ngươi không nhìn thấy khói đen bốc lên sao!”

“Ý ta là, ngươi không được làm tổn thương nghi phạm!” Sĩ quan Lu hét lên: “Nếu nghi phạm bị bỏng, ta còn phải viết bản kiểm điểm!”.

Tôi nhìn nghi phạm bị vặn gãy cánh tay, mũi cháy máu, trong lòng một phen khinh bỉ trung sĩ Lư. —— anh xuống tay nặng như vậy, còn không biết xấu hổ, nói chúng tôi.

Tôi triệu hồi quỷ sai, khi chúng xuất hiện, trên người có một làn khói nhẹ, sợ hãi chạy ra một đoạn xa nói:” tiểu nương nương, sát khí trên người tên cảnh sát quá nặng, chúng tôi không dám đến quá gần.”

” Vậy các ngươi mau câu lên quỷ này, rồi mang đi ” tôi sốt ruột nơi, con quỷ bám vào có thể người không ra, chúng ta có thể làm gì? Đến khi đưa về cục cảnh sát thì càng vô pháp, vô ưu.

Tiểu quỷ sai lắc đầu thật mạnh: “Đây không phải là lệ quỷ, mà là một quỷ sai đã chạy trốn khởi âm luật, vẫn là người tiền nhiệm cũ của chúng tôi, chúng tôi không có khả năng giam giữ.”

Tôi nghĩ về hình ảnh của hắc bạch vô thường được khắc bên trong vỏ quan tài, tôi hỏi nhanh: ” thế còn thất bát gia đâu?”

” Thất bát gia đang bận chết, chúng tôi cũng không biết ở đâu…..”

Ách, có vẻ như tôi cũng không có khả năng gọi hắc bạch vô thường. Tôi cùng anh tôi sốt ruột, nghi phạm khoé miệng run rẩy lộ ra một nụ cười giữ tợn, giống như đang chế nhạo chúng tôi bất lực.

Lúc này, rất nhiều cảnh sát đã tới, sĩ quan Lư đem nghi phạm đưa cho đồng nghiệp cùng cái còng tay.

Tôi sốt ruột đến bật khóc, trơ mắt nhìn quỷ mượn thân ngay trước mắt, nhưng tôi không có biện pháp để đuổi quỷ trấn tà. Đây là một dấu hiệu của sự bất lực, nếu truyền ra ngoài các đồng hành sẽ cười nhạo nhà chúng tôi.

Tôi lấy điện thoại di động ra và gọi về nhà, cầu nguyện rằng Giang khởi vân có thể nghe điện thoại và trả lời nó với lòng tốt.

Ngay khi tôi nghĩ về Giang Khởi Vân không ngừng nghỉ, thì tôi thấy một cái bóng quen thuộc xuất hiện cách đó không xa. —— chính là người đàn ông trong lòng tôi.

Anh qua rất nhiều cảnh sát đi về phía tôi, tuy nhiên xung quanh, không có ai thấy được anh ta.

Anh mắt anh ta tập chung vào người tôi, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan tới anh ta vậy.

Khi anh ta đi qua nghi phạm, anh ta véo một ngón tay, một móng vuốt trắng xuyên qua cơ thể của nghi phạm, một tiểu quỷ sừng nhọn, màu lục lam được đẩy ra, và móng vuốt trắng đó giữ chặt tiểu quỷ trong lòng bàn tay.

Tiểu quỷ sừng sắc nhọn có cái bụng to, tay chân thon dài, ôm đầu run rẩy. Ngay khi nó xuất hiện, nghi phạm đột nhiên quỳ xuống và ngất đi.

Giang Khởi vân đến bên tôi và cau mày, “em không biết em ở cấp độ nào sao? Dám đối phó với tà linh lệ quỷ?”

Tôi không đủ can đảm để nói rằng, tôi làm vậy chính là để đánh vào mặt Thẩm thanh nhụy, tưởng tượng đến thẩm thanh nhụy cùng anh ta có quan hệ thân thiết, lòng tôi hơi chua chát, rấy lên sự ghen tuông.

“… Sao anh lại đến đấy, tôi không muốn làm phiền anh.”

” Em ở trong lòng kêu tên ta, ta có thể nghe được……..ta không thể lập tức đến khi ta bận, khi ta rảnh, ta sẽ đến nhanh hơn.”

Giọng anh ta nhạt nhẽo và dường như anh ta không tức giận. Thái độ của anh đối với tôi rất khoan dung, nhưng điều đó làm tôi bất an.

Anh tôi nói với anh ta ngày hôm đó: hãy đối tốt hơn với em gái ta.

Tôi không nghe được trọng điểm của vấn đề, anh tôi biết những gì? Vấn đề này có liên quan gì tới tôi, tại sao anh ta phải đối xử với tôi tốt hơn?

“Về sau, nếu triệu quỷ sai không câu được hồn, em có thể triệu hắc bạch vô thường, chỉ cần thêm tên của chúng sau câu thần chú.” Giang khởi vân nhắc nhở tôi.

“… Như vậy được sao? Tôi chỉ là một người bình thường, họ là những vị thần của minh phủ” Tôi có một chút tội lỗi.

Giang khởi vân cười ngàn nhạt nói: ” em và ta là minh hôn thê tử, em vẫn muốn trở thành một người bình thường”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.