Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 170




Giang khởi vân bế tôi lên bờ, bạch vô thường hù doạ mấy đuổi thi nhân, hắn hiếm khi hiện ra thân thể thật một lần, làm những người đó sợ tới mức tè ra quần.

” Vì, vì sao….” Tôi lạnh đến giọng nói đều thay đổi, hàm răng run bần bật cắn vào đầu lưỡi.

Giang khởi vân trầm mặc cỏi hết quần áo ướt trên người tôi xuống, cầm áo lông vũ do anh tôi đưa bọc lên người tôi.

Anh ta nói với bạch vô thường:” đem mấy hành thi kia đi xử lý”.

” Tuân mệnh nha ~~ hì hì, tiểu nương nương đừng trách tôi, tôi chính là vì người để lại, chuẩn bị ở lần sau ….” Bạch vô thường cười cười, từ tay áo lấy ra trường chấp thiên, ở trên trán tôi điểm một cái.

Như thể là một sự khởi đầu, làm tôi trong nháy mắt nhớ lại bị hắn nắm cánh tay treo ở miệng giếng!

” Ngươi, ngươi….” Tôi trốn sau giang khởi vân, tên quỷ này thật quá đáng sợ.

Hắn lạnh lùng cùng tà khí, chắc chắn là bản sắc diễn xuất.

Trước khi bạch vô thường ném tôi xuống, hắn dùng trường chấp thiên ở trên chán tôi điểm một cái, chẳng nhẽ lúc đó hắn hạ một cấm chú trên trán tôi sao?

” Tiểu nương nương, tôi thật là tốn công vô ích! Trời ơi, các tôn thần một nhóm đều không đau lòng, tôi…..” Hắn oán giận, nhìn về phía hành thi.

Giang khởi vân dùng pháp thuật vẽ ra một vòng tròn, ôm tôi bước vào, tôi cho rằng đối diện là phòng tôi —– lần trước anh ta cũng bế tôi đi một lần thế này.

Tôi không nghĩ vừa thấy, là toà nhà nhỏ của thẩm gia, lần trước tôi ở đây hơn một tháng, anh ta ở đây cũng hạ phù chú sao?

” Khởi vân, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao bạch vô thường lại đem tôi ném xuống giếng hoàng lương?” Tôi cảm thấy mình chỉ con kiến, bị các vị thần đùa giỡn,

Giang khởi vân đặt tôi ở mép giường cười nói:” ” như thế nào? Tức giận sao?”

Tôi … tôi rất muốn tức giận, nhưng hiện tại không thể tức giận được.

Anh ta ở trước mặt tôi, tôi cảm thấy tất cả đều không quan trọng.

” Ta đi tìm một tôn thần cũ chia lìa hồn phách, có một phách bị hao tổn, vì thế ta bổ sung một phách vào”. Giang khởi vân khẽ cười.

Tôi lặng lẽ nghe anh ta nói.

” Hành động ngu xuẩn này bị tử vi lão nhân phát hiện, ngài ấy rất không vui khi ta cho em một vãng sinh bất diệt huyết chú, vì thế ngài ấy đánh cược với ta “

” Trong mắt ngài ấy, phàm nhân yêu say đắm, si mê ngu ngốc nhưng luôn luôn chấp niệm, trong cái chớp mắt sẽ tan thành mây khói, ngài ấy khiến bạch vô thường đem tên của ta thiết lập vào cấm chú, em nếu nghĩ không ra, ta sẽ không thể lần nữa xuất hiện bên cạnh em, nhưng…..”

Anh ta âm thanh cuối cùng mang theo một tia đắc ý:” nhưng bọn họ không biết, thê tử của ta có bao nhiêu cố chấp”.

” Mộ tiểu kiều, ta nói rồi, có thể quên ta không, còn dựa vào chính em”.

” Nhưng vẫn may mắn, em không ngu xuẩn quá lâu, đã nhớ ra phu quân của em tên gì”.

Anh ta vừa nói vừa vứt quần áo ướt sũng xuống dưới.

Tôi ngơ ngác những lời anh ta nói, cho đến khi da thịt lạnh lẽo của anh ấy dán lên người tôi, lạnh đến rùng mình một cái, tôi hồi phục tinh thần, nói:” đợi đã! Bạch vô thường ném tôi xuống hoàng lương giếng……”

” Giếng kia không phải là hoàng lương, hắn không tùy ý làm được, mà vâng theo lệnh của ta, đẩy em vào hoàn dương giếng, hắn gạt em đấy”.

Gạt tôi?

Tôi … tôi thật muốn, thật muốn bóp chết hắn!

Tên quỷ này, nói chuyện thật thật giả giả, kỹ thuật diễn nghịch thiên rất thật, làm cho tôi đầu óc choáng váng,! Có ác liệt, tại sao lại có vị thần ác liệt như vậy?

Khó trách ở minh phủ những quan nhỏ nhìn đến hắn tránh còn không kịp

Tên quỷ này nhân duyên chắc phải đặc biệt, đặc biệt kém.

” Anh, anh cũng mặc kệ hắn! Quá ác liệt! Lừa tôi đến quay vòng vòng! Tôi còn cầu xin hắn đừng ném tôi xuống, quá mất mặt!” Tôi tức giận đến hung hăng đấm chăn màn

” Nhưng ta không quản được hắn “. Giang khởi vân lắc đầu

Phải không? Hắc bạch vô thường chỉ là vị thần nhỏ ở minh phủ, minh phủ tôn sư đều không ai quản được hắn sao?

” Bọn họ tuy rằng chỉ là một vị thần nhỏ, nhưng tín đồ quá nhiều, sức mạnh rất cường đại, có thể so sánh với tôn thần…… Ở dương gian, có thể không biết bắc thái đế quân, không biết cửu trùng thiên tam thanh bốn ngự, nhưng lại không ai không biết hắc bạch vô thường, lời nói, tin tưởng, sức mạnh, có đôi khi có thể vượt qua thần siêu việt, hiểu chưa?”

“… Ồ.” Hóa ra hắc bạch vô thường thực sự rất đáng sợ. Về sau tôi nên đốt thêm tiền giấy cho họ.

Giang khởi vân nhéo cằm tôi lắc lắc:” ở âm cảnh thiên cung, không phải ta đã nhắc nhở em đừng khóc sao? Ai kêu em đôi mắt nông như vậy …….. Động, bất động cũng khóc”.

Tôi nào biết

Tôi lại không phải là thần, không có khả năng giống như bọn anh coi thường tình yêu sinh tử, đôi với phàm nhân sinh tử luân hồi thờ ơ vô cùng, có thể bố thí một ánh mắt đã là rủ lòng thương.

” Vãng sinh bất diệt…… Chỉ cần em từ minh phủ đi vãng sinh đài, trí nhớ của em sẽ không biến mất, hắn chỉ là cho em một cấm chú, làm mọi chuyện về ta trở thành cấm kị, không ai có thể nói cho em, không ai có thể giúp em, trừ khi chính em nhớ ra”

Giang khởi vân ngón tay lạnh lẽo lướt qua vết thương trên ngực tôi.

Nơi này đã từng trào ra máu của tôi và anh ta

Chỉ cần anh ta không chết, tôi có thể lần nữa ôm ký ức gặp anh ta.

Bàn tay lo lớn nhào nặn thịt mềm trước ngực tôi biến thành hình dạng kỳ quái, đau đến nỗi tôi ngồi dậy:” chờ. …… “

Anh chàng này cư nhiên cố tình dùng sức!

“Chờ?” Trên người em lạnh như vậy, không muốn làm ấm lên sao?” Giọng anh ta có chút không vui.

” Anh…… Anh tháo mặt nạ xuống…….” Mang cái mặt nạ này, tôi luôn nghĩ không được nhắm mắt, quay đầu né tránh, có chút không thởi mái, ký ức khó chịu sẽ xuất hiện.

” Muốn nhìn ta?” Anh ta cười khẽ hỏi.

Anh….. Nói bừa cái gì vậy?

Tôi cắn môi không nói lời nào, anh ta ngồi dậy, cúi xuống, ý bảo tôi chính mình tháo ra

Mặt lạ quỷ đã xấu lại còn hung ác, lại còn làm tôi nhớ tới trước kia hấp thu ác niệm của mặt nạ quỷ đỏ như máu, nhìn cái này làm tình, thật sự…..

Tôi đưa tay, chạm vào vành tai lạnh lẽo, nhẹ nhàng tháo mặt nạ xuống

Dung nhan vẫn như cũ lạnh băng, như ngọc chạm băng —–

Nhưng lúc này, đôi mắt bao trùm một màu trắng lụa.

Trong nháy mắt tôi như ăn thêm đá, ngơ ngác không nói nên lời.

Anh ta cũng không cho tôi nói

Nghiêng đầu dùng đôi môi lạnh lẽo phủ kín miệng tôi

” Đứa trẻ bị hao tổn một phách, tên là phi độc, phi độc phách chính là mắt thức…..”

Ngực tôi đau đến hít thở không thông, tôi dồn dập thở hổn hển, nắm vai anh ta, muốn nói chuyện, lại bị anh ta dùng môi phủ kín mít

” Ừm….” Tôi dùng sức cào anh ta, vì sao anh ta không nói cho tôi biết?

Ở âm cảnh thiên cung, anh ta cũng đã không nhìn thấy tôi rồi phải không? Cho nên tôi cảm thấy lời anh ta nói cùng ánh mắt làm tôi bất an.

Cho nên tôi giãy dụa, phẫn nộ, nước mắt, đau thương, đều tan, anh ta trầm thấp lại đắc ý.

” ……Mộ tiểu kiều, em tại sao lại tốt dỗ dành như vậy?” Anh ta cười buông lỏng môi tôi ra.

Không khí rót vào phổi, làm tôi giảm bỡt phần nào cảm xúc hỗn loạn, anh ta cúi xuống hôn hoa mạn châu xa trên ngực tôi

” Tử vi lão nhân đã cho ta bổ sung phi độc mới, bảy bảy bốn mươi chín tiểu chu thiên, mới có thể cùng hồn phách ta dung hợp, ta chỉ là tạm thời không nhìn thấy mà thôi”.

Tên hỗn đản này!

Không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả lửa giận của tôi, tôi hung hăng cắn cổ anh ta thật mạnh

Tôi tham sân si dục đều ở trong lòng bàn tay anh ta, anh ta nói một câu tôi cũng có thể giống như mây mù, cũng có thể giống như động băng.

Giang khởi vân kiêu căng đứng dậy, trong đêm đen đường cong cơ thể bá đạo mà tôn sùng

Anh ta khẽ cười nói: “… Nhưng, cùng em làm tình, còn cần đôi mắt sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.