Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 123




Thẩm gia nhà cao cửa rộng, lại danh tiếng lừng lẫy trong giới, nhưng lại không ngược đãi tôi, ngày 3 bữa cơm nước đúng giờ, chỉ là tôi không được ra khỏi phòng

Tôi đã nằm liệt trên giường ngủ đến đất trời u ám, dù sao cả thân đều có người hầu hạ…..cũng không biết hiện tại thẩm gia đã truyền không biết bao nhiêu tin về về tôi.

Buổi chiều, cánh cửa mở rộng, khí thế uy nghiêm, thẩm lão thái xuất hiện trong căn phòng.

Tôi buồn ngủ đến mơ hồ, liền nghe được thẩm gia khôn phía sau hét lên:” vãn bối vô lễ, còn không mau đứng dậy hành lễ”.

Tôi rất muốn trả lời một câu:các ngươi ý kiến thì tìm đế quân đại nhân nói chuyện. Nhưng hiện tại tôi đang ở nhà họ, vẫn phải cúi đầu hành lễ

Mặc quần áo, tôi mới phát hiện trên người có nhiều dấu vết như vậy, giang khởi vân tay quá nặng, eo cũng bị anh ta chèn éo đến đỏ lên, chứ đừng nói vết đỏ trên ngực.

Quần áo thẩm gia cung cấp đều là trang phục cổ, tôi đành phải mặc vào áo trắng quần rộng đi ra ngoài.

Thẩm lão thái ngồi trên ghế trừng mắt nhìn tôi, tôi chắp tay cúi xuống nói:” xin chào”.

” Thẩm gia khôn bên cạnh muốn mắng tôi, bị thẩm lão thái ngăn lại:” được rồi, ngươi ngồi xuống nói chuyện đi, hầu hạ đế quân không phải chuyện dễ dàng”.

…..bà già này, bà cho rằng bà là thái hậu ư.

Thẩm gia khôn bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt kinh bỉ, còn manh theo một tia hận ý ghen tị, luôn dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, bọn họ không mệt sao.

” Trên người ngươi, có mang theo tiểu la bàn không?” Thẩm lão thái hỏi

Tôi cảnh giác nhìn bà ta:” bà muốn làm gì, cái đó của của mẹ tôi”.

Bà ta cười khẩy:” đó là của thẩm gia, mẹ ngươi mang theo khi trốn! Yên tâm, ta không bắt nạt một vãn bối đâu, sẽ không cướp đi từ tay ngươi “

Bà ta vừa nói xong, một thẩm gia khôn đi tìm chiếc la bàn, đưa tới tay bà ta.

Lòng tôi thầm lo lắng, nếu bà già này dám lấy la bàn của tôi, tôi nhất định ở trước mặt giang khởi vân kiện bà ta

“…..quả nhiên là toàn ngọc cơ….hơn hai mươi năm đã không thấy pháp khí này….” Bà ta khẽ thở dài một tiếng.

Thẩm lão thái đôi mắt hơi nhoè đi, có một chút cảm xúc không rõ loé lên.

” Ngay cả khi đây là đồ vật của thẩm gia, nhưng cũng là di vật của mẹ tôi, thẩm gia không thiếu la bàn tốt, xin trả lại đồ vật cho tôi”. Tôi cau mày nói.

Thẩm lão thái không có đoạt lấy, mang la bàn trả lại cho tôi.

“Mẹ của ngươi năm đó bỏ trốn khỏi nhà, thật là nữ nhân tốt của thẩm gia! Vì tiểu tử thúi xảo quyệt của mộ gia, mà từ bỏ vị trí người kế vị! Mộ gia, gia đình bình dân có gì tốt.” Thẩm lão thái một bụng tức giận, hơn hai mươi năm không có nguôi giận

Ai biết có gì tốt, tình cảm còn không phải như vậy sao, tình yêu mù quáng, biết rõ đó là hố lửa nhưng vẫn muốn nhảy vào ….huống hồ, bố tôi không phải hố lửa

” ….đã là chuyện cũ năm xưa, hơn nữa mẹ tôi đã qua đời, bà coi chuyện xưa như mây khói, còn nhắc lại làm gì.” Tôi thấp giọng nói:” bà trong miệng kêu mộ gia tiểu tử thúi, hiện tại cũng đã là một bậc đại thúc hơn 40 tuổi, tôi cùng anh tôi đã lớn như vậy, mẹ tôi qua đời cũng đã nhiều năm, còn cái gì mà tức giận mà bất mãn không bỏ xuống được “

Thẩm lão thái nhìm chằm chằm tôi một lúc, đột nhiên khẽ cười một tiếng nói:” nữ nhân, theo một nam nhân không có gì, cả đời sẽ như thế nào?”

” ……có một số việc, cản bản không có quyền lựa chọn “. Tôi rầu rĩ trả lời.

” Hừ, đế quân đại nhân có lệnh, yêu cầu ta dạy cho ngươi ít đạo pháp đạo thuật, đêm nay anh ngươi mộ vân phàm sẽ tới, hai ngươi và đệ tử của ta cùng nhau học tập, có thể học nhiều học ít tùy hai ngươi, hai người là hậu duệ của lão già mộ một kha, rất khó để giáo huấn, ta không chông mong các ngươi tuân thủ quy tắc, chỉ cần đừng gây rắc rối cho ta là được, nếu không ta sẽ xử phạt”

Cái gì? Ở thẩm gia học tập? Tôi lập tức suy sụp, anh tôi nhất định sẽ có cùng tâm trạng với tôi, ngay cả khi chúng tôi là một con gà mờ, nhưng cũng không muốn dính líu đến thẩm gia

” Đừng lộ ra vẻ mặt này, ta không nghĩ sẽ dạy bảo các ngươi, nhưng mệnh lệnh khó trái, đế quân đại nhân phù hộ thẩm gia nhiều năm như vậy, thẩm gia sẽ toàn tâm toàn lực phụng dưỡng đế quân đại nhân”. Thẩm lão thái đứng lên, thẩm gia khôn phía sau đặt hai cái tay nải lên bàn

Sau khi họ rời đi, tôi mở tay nải ra nhìn nhìn, trong đó toàn là quần áo, một cuốn sách, còn có pháp khí.

Ở thẩm gia, tôi không có lựa chọn khác, giang khởi vân ném tôi ở đây, anh ta mới có thể yên tâm đi làm chuyện của anh ta

Thẩm gia sinh sống ở đây, một nơi sơn thủy hữu tình, rời xa thành phố phồn hoa, đệ tử cũng không ít, thật sự là một nơi tu hành tốt

Nhưng tôi nhớ bố và anh tôi, điện thoại không còn pin, cũng không biết nơi nào có điện thoại để gọi về nhà, tiểu đạo cô tới đưa bữa tối cho tôi cũng không dám trả lời, đưa bữa tối cho tôi, rồi vội vàng rời đi.

Trong phòng chỉ có ba thứ hiện đại, là đèn điện, điều hoà, bồn cầu, trong nhà tắm đều là thùng gỗ lớn, không có điện thoại, tôi cảm giác như quay lại thời nguyên thủy

Tiểu đạo cô của thẩm gia thay cho tôi chiếc khăn trải giường khác, thấm hút tốt, thông khí cao, khả năng tối qua mảng nước lớn kia làm bọn họ sợ….thật mất mặt

Tối hôm qua dữ dội, bụng nhỏ của tôi nhẩm nhẩm đau, giống như có một đoàn lửa bên trong đang cháy vậy, hôm nay ở trên giường nằm, cảm giác này đặc biệt rõ ràng, tôi cảm thấy có gì đó không ổn — dường như khí nóng bên trong vẫn luôn di chuyển không ngừng nghỉ,bên trái bên phải rốn đều nóng hầm hập.

Tôi thật sự phải tìm ô lão bà nhìn xem, xem tôi đang sảy ra vấn đề gì, tôi hy vọng sẽ không sảy ra bất kì điều gì, nếu không giang khởi vân sẽ tức giận mà lột da róc xương tôi.

Thẩm lão thái nói, đêm nay anh tôi sẽ đến, tôi vẫn luôn chờ anh, chờ đến khi ngủ thiếp đi trên bàn bát tiên, trong phòng điều hoà ấm áp, đột nhiên một cổ hơi thở lạnh lẽo đến gần tôi, tôi rùng mình một cái, sau đó bị giang khởi vân bế lên giường

Này……anh ta vì sao lại muốn như vậy? Chuyện tối qua làm một lần còn có thể, ngày nào cũng vậy,tôi sẽ kiệt sức mà chết.

” ” Đừng….” Tôi nghiêng đầu tránh môi anh ta:” tôi đang đợi anh tôi, thẩm lão thái nói tối nay anh tôi sẽ tới”.

“….. Hắn đã đến cổng núi của thẩm gia, một lát nữa sẽ tới “. Giang khởi vân nhẹ nhàng trả lời.

Thật sao? Tôi lập tức hôn có lệ rồi mặc quần áo, nôn nóng chờ đợi.

“Tiểu kiều, em gái nhỏ bé của anh ơi! Không phải nói em ở chỗ này sao?” Tiếng bước chân của anh tôi còn ở dưới lầu, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng anh hét lớn

Tôi vội vàng mở cửa phòng, ôm chặt anh tôi, muốn khóc lóc kể lể…..

” Không phải nói em đừng lo lắng cho anh sao, anh thông minh như vậy, làm sao có chuyện gì được “. Anh tôi tát nhẹ sau đầu tôi.

Anh tôi trên đầu cùng cổ tay đều quấn băng gạc, như thế mà còn nói là không sao.

Tôi lo lắng hỏi:” anh rốt cuộc là làm sao? Tại sao ngã xuống liền biến mất…”?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.