Chồng Quỷ (Quỷ Phu

Chương 37




Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Trong đầu thầm đến số sinh viên trong phòng học, tổng cộng có bảy người. Trên bục giảng để một cái rương cổ, có thể thấy nó vốn không phải để ở đây mà mới được  mang vào, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nơi đây.

Liên Thanh liếc Ninh Viễn một cái, nói với cậu ta: "Đi đi, chính là cái rương kia!"

Trong lòng hai người hiểu rõ, bước về phía trước. Cho dù trong phòng học có ánh nến nhưng vẫn mờ mờ tối, tầm mắt bọn họ hoàn toàn bị hạn chế. Dưới ánh nến có thể thấy các sinh viên, mỗi một người đều có vẻ quỷ dị khác thường. Liên Thanh thoáng nghiêng người, không muốn tiếp xúc với nơi này, đi rất nhẹ, không muốn kinh động đến những người ở đây.

Cậu nhìn bục giảng trước mắt, cách càng gần thì trong lòng càng khẩn trương. Rõ ràng là tay có thể đụng đến nhưng lại giống như xa đến không thể với tới. Rắc rắc! Liên Thanh chần chờ cúi đầu xuống, chỉ thấy chân đạp phải một vật cứng. Cậu lấy đèn pin rọi, là một cái xương tay đã bị cậu đạp nát! Trong lòng cậu căng thẳng, Ninh Viễn kéo cậu.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy mấy con quỷ hồn vốn đang đang cúi đầu giờ đang nhìn qua. Liên Thanh hạ quyết tâm, nếu không thể an ổn đi qua, thì đánh một trận đi! Cậu đang nghĩ thì đột nhiên chân bị túm lấy! Cậu ra sức chụp lại, lúc này từng con quỷ hồn đứng lên, xương cốt có thể biến mất bất cứ lúc nào, con nào con nấy cúi thấp đầu, thoát khỏi tay Liên Thanh, những con quỷ hồn này từ từ ngẩng đầu lên...

Liên Thanh nhìn mặt những người đó thì kinh hãi đó không phải là ai khác mà chính là những người chết trước đó trong trường bọn họ! Trương Nhị! Ngô Mạnh! Thậm chí còn có cả Đồng Dao! Cậu không xác định lui về phía sau một bước, các quỷ hồn không kịp đợi nhào đến, trong miệng phát ra tiếng khóc ô ô, móng tay sắc bén gần như có thể giết người!

Ninh Viễn sử dụng ngón tay ánh sáng ngăn cản bọn họ, sắc mặt căng thẳng: "Chuyện gì đang xảy ra?"

"Không biết! Tại sao Trương Nhị lại ở đây? Rõ ràng cô ta ở nhà tôi cơ mà!!" Liên Thanh còn không quên khi bọn họ đến nhà Trình Văn Xuyên thuận tay có đem luôn quỷ hồn của Trương Nhị về, bởi vì hồn phách của Trương Nhị bị tổn thương nên vẫn đang ở nhà cậu dưỡng thương chứ không ra ngoài, tại sao giờ cô ta lại xuất hiện ở đây? Còn có Đồng Dao nữa! Rõ ràng Đồng Dao này và Đồng Dao bọn họ gặp trước đây không giống nhau!

Ninh Viễn đánh lui Ngô Mạnh đang nhào lên, dùng sức đánh bay cậu ta vào tường: "Hiện tại không có nhiều thời gian vướng mắc chuyện này, tôi cản bọn họ, cậu lấy cái rương đi!"

Cậu ta hô to, lấy ra những lá bùa đã chuẩn bị từ trước, đến trước mặt quỷ hồn giúp Liên Thanh thoát thân. Liên Thanh nhìn phía trước nói với Ninh Viễn: "Được! Cậu cũng cẩn thận!" Vừa nói vừa chạy về phía trước.

Các quỷ hồn kia cũng không chịu buông tha cậu, rối rít lao đến. Mặc dù hiện tại Ninh Viễn có pháp thuật, song hai nắm đấm cũng không thể đấu với bốn tay, luôn có quỷ lọt lưới, đánh đến bất phân thắng bại!

Liên Thanh một cước đá văng nữ quỷ đang lao đến, tay vừa chạm vào rương lập tức bị văng ra. Cậu kinh hãi! Cái rương này có làm phép, quả nhiên không thể dễ dàng lấy đi.

Lúc này ánh mắt cậu nhíu lại, tròng mắt chuyển động. Cái rương phát ra tiếng cót két, âm thanh không ngừng ma sát, sau đó ‘đùng’! một tiếng, một luồng sương dày đặc bung ra. Liên Thanh lại chạm vào cái rương, giờ thì ngón tay không còn cảm giác như chạm phải điện, ung dung cầm cái rương lên.

Ninh Viễn thấy Liên Thanh thuận lợi lấy được rương, lập tức nói: "Đi mau!"

Cái rương cũng không nặng nhưng cũng cản trở hành động của Liên Thanh, khiến hành động của cậu chậm hơn trước. Cậu đến bên cạnh Ninh Viễn, nhìn những quỷ hồn đã từng là bạn học, trong lòng cảm thấy thương hại, nói: "Chúng ta đi thôi, bọn họ cũng đã chết, nếu đánh nữa thì hồn phách của bọn họ cũng không giữ lại được."

Cái rương này chính là tâm trận, chỉ cần lấy cái rương này đi, trận pháp sẽ tự biến mất. Ninh Viễn cũng không muốn giết bọn họ mới không hạ độc thủ, lúc này thấy đồ đã đến tay, càng không có tâm trạng đánh nhau, lập tức rút lui ra ngoài. Nhưng mấy con quỷ hồn vẫn không ngừng đuổi theo.

Hai người vội vàng rút lui khỏi phòng học, tay Ninh Viễn móc một cái, "Rầm!" cửa đóng lại. Theo âm thanh này, dường như tất cả mọi thứ cũng khôi phục lại bình thường, trong phòng lặng ngắt như tờ, mà phía sau bọn họ là cảnh tượng hoang phế cũng khôi phục hình dạng ban đầu, biến thành tòa nhà thí nghiệm lúc bọn họ đi vào.

Nếu không phải trong tay Liên Thanh cầm cái rương thì hai người chỉ cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mơ, dường như tất cả chưa từng xảy ra, bọn họ chỉ mới đến đây mà thôi.

Cảm giác áp bách cũng biến mất, tay Liên Thanh nắm chặt cái rương, cẩn thận nhìn xung quanh. Lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng hát của bé gái, bài ca dao rất dễ nghe...

"Em gái ôm búp bê

Đi đến vườn hoa xem hoa anh đào

Trẻ con khóc gọi tên mẹ

...

Chúng em chôn mẹ dưới gốc cây

Sau đó cha giơ búa lên

Lột da ra làm thành trẻ con"

Xa xa trong hành lang, một cô bé mặc đầm đen dần dần xuất hiện, trong tay ôm theo con búp bê, tóc dài ngang vai, đôi mắt to vô cùng xinh đẹp, âm thanh trong veo trên hành lang vọng về.

Ninh Viễn xích lại gần Liên Thanh: "Có cơ hội cậu cứ đi trước, để tôi ngăn nó."

"Không được!" Liên Thanh không đồng ý: "Tôi không thể để cậu một mình mạo hiểm ở đây."

Cô bé này quỷ dị như thế, không nghĩ cũng biết có người bày trận, dùng cô bé để đối phó với bọn họ. Bóng cô bé thoáng hiện vài lần, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Liên Thanh, đôi mắt to nhìn chằm chằm cậu: "Anh! Đưa da cho em!"

Tay Liên Thanh căng thẳng: "Đây không phải là của em!"

Cô bé có vẻ mơ hồ nháy mắt, không hiểu nói: "Anh nói xạo, đây rõ ràng là da của em, tại sao anh không đưa cho em?" Vừa nói vừa giơ búp bê trong tay lên, đột nhiên đưa đến trước mặt Liên Thanh. Toàn bộ con búp bê đều được chấp vá, đường may cực kỳ xấu xí, nhất là đôi mắt, căn bản là không đồng đều!

"Vậy em lấy cái này đổi với anh nha!" Vừa nói vừa đưa con búp bê quăng đến trước mặt Liên Thanh, âm thanh trở nên ác liệt, đôi mắt đỏ như máu.

Ninh Viễn thấy nó nói chuyện quỷ dị thì đề phòng, nó vừa quăng con búp bê đã lập tức chắn phía trước Liên Thanh. Chỉ thấy đột nhiên con búp bê kia giống như sống lại, hàm răng như răng cưa cắn chặt tay Ninh Viễn, phát ra tiếng cười khanh khách.

Liên Thanh vội vàng nắm lấy con búp bê, muốn kéo nó ra. Ninh Viễn cắn chặt răng: "Không được kéo! Cậu không cần lo cho tôi, chuyên tâm đối phó với nó!"

Con búp bê này giống như muốn dính vào cánh tay Ninh Viễn, cậu ta kéo thế nào cũng không kéo xuống được, máu đỏ tươi chảy xuống miệng con búp bê, búp bê uống máu càng ngày càng lớn lên!

Hai tay cô bé nâng lên, oán độc đi về phía Liên Thanh: "Anh cũng thích da em sao? Có phải rất đẹp không..."

Liên Thanh tránh được một chiêu tấn công của cô bé, quăng ra lá bùa, đột nhiên cô bé biến mất. Liên Thanh biết là không tốt, quả nhiên bả vai đau xót, cậu nghiêng đầu, thấy cô bé xuất hiện sau lưng cậu, tay cắm vào vai cậu!

Sau đó một trận đau đớn kịch liệt, cô bé cười khanh khách đứng lên, trên tay dùng sức, một miếng thịt ra cầm trong tay, nở nụ cười to, khuôn mặt vặn vẹo, sắc mặt Liên Thanh ảm đạm.

Cô bé đem miếng thịt để bên miệng, cắn hết miếng này đến miếng khác, khóe miệng tràn đầy máu: "Anh, ăn ngon, ăn ngon."

"Ăn ngon cái rắm!" Mắt thấy thịt của mình bị tiểu quỷ ăn, lúc đầu Liên Thanh đau đớn kịch liệt, sau đó giận không có chỗ phát tiết, trong lòng toàn oán khí. Nhớ đến nhiều năm qua mình luôn luôn bị những loại quỷ này quấy rầy, mấy ngày nay còn bị chúng nó dọa sợ chạy khắp nơi, chưa từng chiếm được thế chủ động, hiện tại còn bị ăn mất một miếng thịt!

Tay cô bé dừng lại, thịt còn dư lại rơi xuống đất, vẻ mặt thống khổ nhìn tay: "Đau quá a, đau quá a..." Chỉ thấy máu giống như axit dính ở đâu bị thì nơi đó lập tức bị ăn mòn, máu thịt dần dần biến mất, chỉ còn lại xương...

Lúc này Liên Thanh chỉ thấy một luồng ánh sáng rất mạnh bao lấy cô bé, cô bé bất chấp chỉ còn lại một cánh tay, kinh hoảng vùng vẫy: "Không được a!! Không được!! Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!!"

Ánh sáng dần dần nuốt lấy cô bé, lúc này Ninh Viễn đã thoát khỏi con búp bê, mặc dù cánh tay bị cắn còn vài vệt máu nhưng chỉ là vết thương nhẹ không đáng ngại, cậu ta đem con búp bê bỏ vào túi, nhìn về Liên Thanh.

Chỉ thấy vừa rồi còn một cô bé xinh đẹp, lúc này đã biến thành cục thịt bê bết máu! Có thể thấy gân xanh của người bên trong, thậm chí mạch máu còn phồng lên, máu đang chảy, mỗi lần di chuyển, trên mặt đất để lại từng vệt máu. Đây chính là Đồng Dao! Liên Thanh kinh ngạc nhìn nó: "Đồng Dao?"

Ninh Viễn đến gần, cũng giật mình: "Đầy là Đồng Dao, vậy vừa rồi bên trong là ai?"

Trong lúc hai người đang mơ hồ thì Đồng Dao co rút tại chỗ, không tàn bạo như vừa rồi, mở miệng: "Mau cứu tôi, tôi không muốn làm công cụ giết người nữa..." Lúc này đôi mắt không còn sự oán trách, thậm chí có thể nói là thanh thản, cô nâng cánh tay chỉ còn xương lên, nhìn Liên Thanh.

Ninh Viễn và Liên Thanh hai mắt nhìn nhau, Liên Thanh quay đầu, nói: "Rốt cuộc sao thế này? Cô nói xem người đó là ai?"

Đồng Dao nghe Liên Thanh hỏi, lần nữa lại cúi đầu, nhìn bàn tay chỉ còn xương trắng kia, từ từ nói: "Tôi là người hoạt động tích cực, muốn sau khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt nên tôi vẫn nhiệt tình tham gia các hoạt động. Thật ra trước khi cậu ta xuất hiện, tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương. Một người có gia thế và ngoại hình như tôi, cậu ta sao có thể xem trọng tôi chứ?" Đồng Dao u ám nói, thở dài.

Cậu ta là một sinh viên ưu tú, ngoại hình tốt, học giỏi, không có nữ sinh nào có thể từ chối cậu ta, tôi nghĩ là ông trời thương hại tôi, kết quả...

“Tôi thật sự không biết cậu ta đã có bạn gái! Cho đến một ngày, tôi phát hiện trên tay mình xuất hiện một đường máu màu đỏ. Mới đầu tôi cũng không để ý, cho đến khi đường máu kia từ lòng bàn tay kéo dài đến cánh tay, tinh thần cũng càng lúc càng kém, mới phát hiện điều bất thường.” Vừa nói Đồng Dao vừa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Liên Thanh: “Vào ngày gặp cậu trong rừng, tôi rất sợ hãi, không ai có thể chữa được, tôi nghĩ là tôi bị bệnh nan y.”

“Kết quả là hôm đó, tôi gặp hắn ta... Hắn ta nói cho tôi biết đó không phải bệnh mà trúng thuật hàng đầu, thuật hàng đầu tình yêu! Tình cảm chia làm hai loại, một loại phép trên người yêu, có thể làm người đó hồi tâm chuyển ý; còn loại này của tôi chính là loại thứ hai, làm cho tình địch phải chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.