Chồng Quỷ (Quỷ Phu

Chương 14




Edit: Vua Hải Tặc 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Liên Thanh bị tức không nhẹ. Cha mẹ cậu lớn tuổi rồi, không chịu được loại đả kích này, hơn nữa cậu cảm giác lần này Tạ Đình Ca đưa sính lễ đến, căn bản là để làm tổn thương lòng tự trọng của cậu! Cậu là một thằng đàn ông, muốn kết hôn cũng phải là cậu cưới!

"Anh muốn thế nào? Tôi đã nói là không thể rồi!" Liên Thanh rút tay ra, đi đến bên cửa sổ, hai tay dùng sức vỗ vào tường.

Tạ Đình Ca từ sau lưng ôm lấy cậu, dùng tay khóa chặt eo cậu, hơi thở lạnh như băng phả vào tai cậu: "Trước ngày mùng bốn tháng giêng, em phải theo anh, tất cả mọi chuyện cũng phải được sự đồng ý của anh."

"Anh nằm mơ đấy à?" Liên Thanh nhíu mày, liếc xéo Tạ Đình Ca: “Còn lâu tôi mới theo anh, vả lại hiện tại còn là sinh viên, tôi với anh đi đâu đây?"

"Tự anh sẽ có sắp xếp, mà em phải đi theo anh, nếu không..." Tạ Đình Ca hơi dùng sức, xoay Liên Thanh lại: "Nếu không thì anh lại tìm một bà mai, em hiểu ý anh mà."

Liên Thanh cười mỉa: "Anh đang uy hiếp tôi?"

"Có thể nói là vậy, hiện tại anh cũng không vòng vo với em, em không có lựa chọn nào khác, vì không muốn em khó chịu nên mới không nói cho em biết." Tạ Đình Ca buông tay, áo choàng rơi xuống đất, ngồi trên sô pha.

"Chuyện này không thể thương lượng." Liên Thanh xoa đầu, không muốn nhìn đến người bên cạnh. Cậu và Tạ Đình Ca cũng không phải là không thể, ít nhất trước mùng bốn tháng giêng thì không có vấn đề gì, còn nếu như cậu không đi, theo tính cách của Tạ Đình Ca thì hắn có thể thật sự đi tìm bà mai, đến lúc đó cha mẹ cậu sẽ bị đau tim a.

Nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, trong lòng cậu không ngừng tính toán. Cậu phải tìm được cho bản thân cậu một con đường lui, cho dù sau đó mọi chuyện có đến cũng tuyệt đối không vượt quá tầm kiểm soát.

"Rốt cuộc anh có bí mật gì? Tôi có chỗ nào đáng để anh làm thế?" Liên Thanh xoay người ra ngoài. Cậu quyết định hỏi thẳng Tạ Đình Ca, nếu như đối phương trả lời.

Tạ Đình Ca chống cằm, không biết trên tay từ lúc nào đã xuất hiện một cái lư hương, lập tức trong phòng thoang thoảng hương thơm, mùi hương làm cho tinh thần hưng phấn, cảm giác vô cùng sảng khoái. Vốn Liên Thanh thấy hơi đau đầu, giờ ngửi mùi cũng thư thái không ít.

"Việc này em không cần biết, kết quả cũng như nhau cả thôi, em là người của anh, anh sẽ không để em chịu thiệt..."

Hắn còn chưa nói xong, Liên Thanh đã chạy đến bên cạnh hắn, thuận tay giật lấy lư hương trên tay hắn, để lên mũi ngửi. Quả nhiên là đồ tốt, cậu cười: "Tôi biết, máu tôi thuần dương, đối với ma quỷ có tác dụng tốt, nếu như biết cách sử dụng còn có thể tăng đạo hạnh."

Tạ Đình Ca nhìn bàn tay trống rỗng, thở dài: "Sợ bọn họ không đủ khả năng để sử dụng."

"Đúng rồi!" Liên Thanh gật đầu: "Trước khi Ôn Tư Lương biến mất có nói cho tôi biết, máu tôi có lực sát thương lớn đối với ma quỷ, nhất cái loại không có đạo hạnh, chỉ cần máu của tôi dính vào thì chắc chắn là thương tổn chí mạng; ngược lại đối với ma quỷ có đạo hạnh cao thì có thể chuyển thành vật sở hữu của họ để tăng đạo hạnh."

Mà quỷ lợi hại như vậy, trước mắt không phải có Tạ Đình Ca sao? Hắn vất vả muốn mang cậu đi, không phải vì cậu có tác dụng tăng cao đạo hạnh sao?

"Em thật xấu xa." Tạ Đình Ca khinh bỉ nhìn cậu.

Liên Thanh nghe hắn nói thì sửng sốt, buồn bực hỏi: "Tôi nói sai sao?"

"Không! Hoàn toàn sai! Tuy nhiên đúng là muốn chế thuốc thì phải có máu của em, hơn nữa phải là máu tươi." Tạ Đình Ca che mắt, hình như khinh thường việc này.

Lời hắn nói khiến Liên Thanh mơ hồ đoán ra được, bất giác nghĩ lung tung, mặt cậu cũng đổi đủ màu đủ sắc, cái này cũng.... Thật đúng là xấu xa....

"Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Anh muốn gì? Nếu cần máu của tôi, tôi có thể cho anh." Liên Thanh nói lảng sang chuyện khác.

Tạ Đình Ca nhìn trần nhà, vén tóc sang hai bên, lộ ra đường nét gương mặt như điêu khắc, thời gian nhất thời dừng lại, chỉ có khói trên lư hương vẫn bay lượn lờ.

Hiếm khi có cơ hội để Liên Thanh nhìn rõ Tạ Đình Ca thế này. Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, dù cho gương mặt hay vóc dáng đều là số một, nhất là đôi mắt hút hồn kia, nếu như nhìn lâu, e là ngay cả hồn cũng bị bắt đi mất.

Chỉ cảm thấy mơ hồ toàn thân hắn đang thay đổi, Liên Thanh kinh ngạc đứng thẳng người, ánh mắt chuyển hướng nhìn dưới chân hắn. Cậu cau mày, là cái bóng! Cậu không bị hoa mắt! Dưới chân Tạ Đình Ca có bóng của hắn! Cậu không yên lòng lùi về phía sau.

Một con quỷ làm sao lại có bóng? Cuối cùng Tạ Đình Ca là gì? Hắn là quỷ thật sao? Mục đích của hắn là gì? Chuyện phức tạp hơn so với cậu nghĩ, Tạ Đình Ca trước mặt cậu, chính là một bí ẩn...

Tạ Đình Ca đi đến trước mặt cậu, không còn là một ảo ảnh, mà tất cả mọi thứ đều thấy được, sờ được, là một người tồn tại thực sự! Sự thật này làm cho Liên Thanh không cách nào chấp nhận.

"Anh không muốn máu của em, anh nói rồi, chúng ta có duyên, việc này là anh bị ép, em cũng bị ép, muốn bình an vượt qua, chúng ta phải ở cùng nhau." Tạ Đình Ca thấy Liên Thanh luống cuống, đưa tay vuốt ve mặt cậu.

Liên Thanh không thể tin nắm tay hắn, dường như hoài nghi, phải dùng cả hai tay nắm, sờ mặt hắn. Ấm, thật sự ấm, nói cách khác người này còn sống!

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Anh không phải là người, nhưng tại sao anh có nhiệt độ cơ thể?" Liên Thanh không cách nào hình dung được cảm thụ hiện tại của cậu, chỉ không ngừng sờ vào người Tạ Đình Ca.

“Dĩ nhiên anh không phải người, em chỉ cần làm theo lời anh, anh đảm bảo không có việc gì. Khi em còn sống e sẽ không yên ổn, ma quỷ có ý đồ với máu của em, chỉ có ở chung với anh, anh sẽ bảo vệ em." Hắn nắm lại đôi tay không yên phận của Liên Thanh, cưỡng ép ôm cậu vào ngực, bình ổn hơi thở. Hắn biết hắn đã dọa Liên Thanh sợ, dáng vẻ hoảng hốt này của cậu khiến hắn nhớ đến hai người lần đầu gặp nhau, hắn đã trêu chọc cậu như thế nào.

Liên Thanh dùng sức kéo áo hắn. Cho dù cậu không muốn tin cũng không thể không thừa nhận Tạ Đình Ca đem đến cho cậu cảm giác an toàn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bảo vệ cậu. Mà cũng thật như vậy, mấy lần cậu gặp nguy hiểm, Tạ Đình Ca đều xuất hiện giúp cậu chuyển nguy thành an.

Nếu quả thật  như Tạ Đình Ca nói, cậu phải rời nhà, vì cha mẹ cậu, cậu không có lựa chọn tốt hơn…

***

Ngày hôm sau, sau khi thi thể của Trương Mặc được phát hiện, cảnh sát có đến điều tra. Dù sao một sinh viên lại chết thành như vậy, nói là bị báo thù cũng có khả năng, sinh viên xung quanh ký túc xá lại không nghe thấy gì, cũng không ai nhìn thấy người khả nghi; trước mắt cảnh sát cũng không giải quyết được gì, đành mở rộng phạm vi điều tra.

Lập tức toàn bộ trường học hoảng loạn, tin tức giữa Trương Mặc và Ôn Tư Lương quan hệ không bình thường đã sớm truyền ra ngoài. Ôn Tư Lương mới chết không bao lâu, Trương Mặc lại chết thảm, tựa hồ ký túc xá bị nguyền rủa. Nhà trường cũng không thể ra mặt, chỉ có thể phong tỏa tin tức.

***

Đều quan trọng trước mắt là phải dọn ra ngoài, đương nhiên, đề nghị này bị cha mẹ Liên Thanh bác bỏ. Vợ chồng hai người chỉ có mỗi đứa con trai bảo bối là Liên Thanh, từ nhỏ hai tay đã không dính nước, ngay cả thức ăn cũng được mẹ cậu chuẩn bị kỹ. Hiện giờ cậu cũng có thể coi là một thiếu gia tài giỏi nhưng lại không có thói hư tật xấu nào, phần lớn là do công hai ông bà yêu thương dạy dỗ.

Để cậu ra ngoài ở chẳng khác nào giết chết tâm tư bọn họ, trăm lần không được. Liên Thanh biết chuyện này không thể vội vàng, trước tiên cứ nói cho người nhà biết để họ chuẩn bị tâm lý, sau này có đề cập lại lần nữa cũng không quá khó khăn, chính sách dụ dỗ Liên Thanh vẫn sẽ dùng.

...

Liên Thanh vào phòng học, Ninh Viễn vội vã đi đến, kéo cậu ra ngoài, khí thế hung hăng làm cho bạn học kế bên giật nảy mình. Thường ngày Ninh Viễn không phải là loại người hay tức giận, Liên Thanh không nghĩ ra, chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gảy.

Đến chỗ không có người, Ninh Viễn mới buông tay cậu ra, tức giận hỏi: "Trương Mặc không phải người phải không?"

Liên Thanh xoa cổ tay, không hiểu nhìn cậu ta: "Cậu có ý gì?"

"Nói thật đi!" Ninh Viễn trừng cậu như không thể tin được: "Tôi đã nói không muốn cậu xen vào chuyện này, tại sao cậu không nghe tôi? Cậu cho rằng Trương Mặc chết là kết thúc sao? Cậu sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức nữa cho coi!"

Đến lúc này, Liên Thanh muốn nghĩ Ninh Viễn không có vấn đề cũng không thể được nữa. Tự nhiên từ sau chuyện lần trước, cậu cảm giác Ninh Viễn khác xa so với những gì cậu biết, hơn nữa còn biết nhiều hơn cậu! Nếu là Liên Thanh khi nhìn thấy Tạ Đình Ca thì khiếp sợ, nhưng Ninh Viễn không hề, cậu ta biết rõ sự tồn tại của hắn nhưng lại giả bộ không biết.

Đến bây giờ cậu cũng không biết Ninh Viễn có thể nhìn thấy quỷ! Liên Thanh nhìn Ninh Viễn, quan sát mọi hành động của cậu ta, mỗi một nét mặt của cậu ta. Có vẻ nôn nóng, vì cậu ta đang lo lắng cho cậu sao: "Tại sao cậu biết nhiều như vậy?"

Ninh Viễn câm nín, cậu ta phát hiện nét mặt của cậu ta có vẻ kích động quá đà, cố gắng ổn định lại tâm trạng, nghiêm túc nói với Liên Thanh: "Hiện tại tôi chưa thể nói cho cậu biết, nếu như có thể nói, tôi nhất định sẽ nói với cậu đầu tiên. Nhưng lần này cậu phải nghe tôi nói, cái tên bên cạnh cậu không phải quỷ bình thường, đừng để hắn ta đến gần cậu quá. Nếu quả thật không thoát được hắn, không ngại thì cậu cứ đến nhà tôi, hắn ta không vào được nhà tôi. Còn nữa, gần đây trường học chúng ta không còn yên ổn, rất nguy hiểm, cậu không được đi theo Trình Văn Xuyên làm loạn."

"Hắn không vào được nhà cậu?" Liên Thanh nghi ngờ. Quả thật Tạ Đình Ca không đơn giản, cậu còn không biết chỗ nào có thể ngăn không cho hắn đến. Nhưng cậu biết chắc một điều: Ninh Viễn thật sự có chuyện giấu cậu, hơn nữa cậu ta biết rất nhiều.

Đột nhiên Ninh Viễn kéo tay cậu, cắn môi, cúi đầu xuống, chần chờ một chút mới nói: "Không phải chờ quá lâu đâu, sẽ trôi qua rất nhanh thôi, chúng ta cũng sẽ không sao đâu."

Cậu không hiểu ý của cậu ta. Sau khi Ninh Viễn bỏ đi, cậu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cậu ta, trong đầu cậu đầy nghi vấn. Có thể khẳng định, nhất định Ninh Viễn đã trải qua chuyện gì rồi.

Tạ Đình Ca xuất hiện bên cạnh cậu, dựa vào thân cây, trên mặt khinh thường nở nụ cười. Liên Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: "Còn có chỗ anh không vào được?"

"Đương nhiên là có!" Tạ Đình Ca nhướng mày, tiếp theo chuyển đề tài, hung tợn trợn mắt nhìn cậu: "Người này có tâm tư xấu với em!

Khóe miệng Liên Thanh giật giật, khinh thường lầm bầm: "Cũng như anh thôi!"

Tạ Đình Ca nhất quyết không tha, kéo cậu đến bên cạnh hắn: "Em đã biết từ trước phải không? Cậu ta còn dám chạm một đầu ngón tay vào em, anh hủy một tay của cậu ta!"

"Anh đừng ầm ĩ!" Liên Thanh không chịu nổi hành động bá đạo thế này, hơn nữa Ninh Viễn là anh em của cậu, căn bản không phải như Tạ Đình ca nghĩ. "Tôi không cho phép anh tổn thương Ninh Viễn, bất kể lúc nào!"

"Vậy thì phải xem tâm trạng của anh thế nào!" Tạ Đình Ca hơi dùng lực, hai người trừng nhau, không ai chịu nhường ai. Liên Thanh thấy Tạ Đình Ca định hôn tới, lập tức nghiêng đầu khiến cho nụ hôn rơi xuống mặt, cậu tức giận đẩy hắn ra.

"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Cứ nhất định phải như vậy à?" Liên Thanh chùi mặt, tức giận ngồi một bên.

Tạ Đình Ca cũng không phải người có tính khí tốt, thấy vẻ mặt ghét bỏ của Liên Thanh, lại dùng sức hôn mấy cái vào mặt cậu, làm cho Liên Thanh trợn mắt há mồm. Cậu chưa thấy loại người không biết xấu hổ thế này!

Lần này Tạ Đình Ca mới hài lòng, đắc ý nâng cằm: "Em lau nữa đi, anh không ngại làm thêm mấy lần đâu."

Loại công lực cho là đương nhiên này Liên Thanh không thể ngăn nổi, cậu chỉ cảm thấy lúc đầu cậu đã nhìn lầm, lúc người ngày không đàng hoàng thì hệt như thằng tâm thần trốn trại, không có thuốc trị.

Nhìn bộ dạng đắc ý của đối phương, rốt cuộc Liên Thanh cũng giống quả khí cầu xì hơi, ỉu xìu hỏi: "Nhà Ninh Viễn có thứ gì mà anh không vào được?"

"Cậu ta đang gạt em, không có chỗ nào anh không thể đi." Tạ Đình Ca càn quấy.

Liên Thanh không tin liếc hắn, nhẹ nhàng xoa xoa mặt: "Không phải anh vừa nói có sao?"

"Em nghĩ anh sẽ nói cho em biết hả?"Giọng điệu Tạ Đình Ca làm Liên Thanh tức chết, người này sinh ra chính là để trừng phạt cậu phải không?

"Tôi nói chuyện đứng đắn, anh nghiêm túc một chút đi!" Liên Thanh giống như một người thầy: "Gần đây Ninh Viễn không được bình thường, cậu ta làm sao biết nhiều chuyện như vậy? Hơn nữa còn có thể nhìn thấy anh."

Tạ Đình Ca lắc đầu: "Cậu ta không nhìn thấy anh, chỉ cần anh không muốn để cho cậu ta nhìn thấy." Vừa nói vừa ngồi vào bên cạnh Liên Thanh, đưa tay biến ra lư hương, đặt trong tay Liên Thanh, nói tiếp: "Trên người cậu ta có một luồng tiên khí rất nhạt."

"Tiên khí?" Liên Thanh sợ hết hồn.

"Ừm, anh không xác định được rốt cuộc đó là thứ gì, tuy nhiên sẽ không gây hại đối với cậu ta, có lẽ việc này liên quan đến ba cõi, gần đây tam giới bắt đầu rục rịch rồi." Tạ Đình Ca rũ mi mắt, lơ đãng nhìn tay Liên Thanh.

"Hai người nói hiện tại trường học đang rất nguy hiểm, rốt cuộc là thế nào?"

Tạ Đình Ca phát giác không thích hợp, nhíu mày: "Đường âm dương năm trăm năm hợp lại một lần, không phân âm dương, ma quỷ bị giam trong đường âm dương cũng sẽ chờ cơ hội chạy ra ngoài, ngày đó sẽ đại loạn. Mà trường của em không khéo lại bị đường âm dương xuyên qua, cho nên lần này sẽ rất phiền phức."

Liên Thanh nghe vậy thì hoảng sợ, đầu đầy mồ hôi. Vậy không phải trường bọn họ sẽ rất nguy hiểm sao?

"Em căn bản không cần lo những thứ này." Tạ Đình Ca an ủi ôm vai cậu, ôm cậu vào ngực: "Ngày đó anh sẽ dẫn em rời khỏi nơi này, lần này hỗn loạn, chắc chắn anh sẽ không tham gia."

Đột nhiên Liên Thanh nghĩ để một vấn đề, ngẩng đầu nhìn Tạ Đình Ca: "Lần này anh xuất hiện có phải liên quan đến đường âm dương không?"

Tạ Đình Ca cầm lư hương nhét vào ngực cậu: "Em không cần phải để ý nhiều như vậy, bạn em nói đúng, em không nên lo những chuyện này, mà em cũng không lo được."

Liên Thanh nhìn mặt Tạ Đình Ca, trong lòng nghi ngờ. Nhất định Tạ Đình Ca có việc giấu cậu, chắc chắn không chỉ mỗi chuyện đường âm dương. Cậu lại nghĩ đến Ninh Viễn, không ngờ trên người cậu ta lại có tiên khí, cậu cũng yên tâm, ít nhất Ninh Viễn sẽ được an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.