Lạc gia.
Sự việc dần chìm vào quên lãng nhưng những vết sẹo trên người Lạc Tố Anh cứ như con dao cứa vào tim cô ta. Từng được mọi người gọi là thông mình, xinh đẹp giờ lại... Cô ta đưa tay lên chạm vào gương mặt mình. Nghiến răng nghiến lợi.
"Lạc Linh Đan! Tất cả là tại mày. Tao câm ghét mày."
Lâm Tú Cẩm vừa mở cửa bước vào thở dài.
"Tố Anh! Con đừng lo lắng nữa. Nhìn con hiện tại cũng không khác trước là bao."
"Vậy còn đây." Cô ta kích động chỉ vào chân, rồi lưng, trên cổ. Chỉ có gương mặt là tạm ổn. Nhưng những vết sẹo lại khá rõ ràng.
"Tố Anh! Mẹ biết nó rất khó chịu nhưng con cũng không nên quá kích động. Sau một thời gian nữa chúng ta lại tiếp tục phẫu thuật."
"Mẹ!" Cô ta ôm lấy mẹ mình.
Lúc này, bà ta mới nói.
"Mẹ của Quân Duệ đã trở về. Hôm nay, họ sẽ đến nhà chúng ta."
"Mẹ nói ai?" Lạc Tố Anh ngẩn người. Mẹ của Quân Duệ không phải đã mất rồi sao?
"Là mẹ ruột của Quân Duệ, Phó Kiều. Không ai nghĩ đến bà ta vẫn còn sống."
"Có chuyện như vậy sao."
Phía dưới phòng khách.
Vừa nghe quản gia thông báo. Lạc Tân niềm nở ra cửa đón thông gia.
"Chúc mừng con đã đoàn tụ với mẹ mình."
"Ba vợ khách sáo rồi."
"Chào thông gia." Phó Kiều gật đầu chào hỏi.
"Thông gia chào chị!"
"Ba!"
"Tốt, tốt vào nhà thôi."
Lạc Linh Đan có chút chạnh lòng. Tuy bên ngoài, ba mình luôn niềm nở nhưng chẳng bao giờ ông thật lòng đối đãi với đứa con gái này.
Bàn tay nhỏ được hơi ấm bao trọn. Lạc Linh Đan ngẩng mặt lên.
"Bà xã! Chỉ cần em sống tốt mẹ trên trời cũng mỉm cười. Không phải sao."
"Ừm! Anh thật tốt." Khoé môi cô cong lên. Cô không cần nói gì, Quân Duệ luôn rất tâm lý. Anh luôn đặt mọi cảm xúc của cô vào trong lòng. Chỉ cần cô có một chút thay đổi anh liền hiểu được.
"Thất lễ với thông gia. Trở về đã lâu vậy mà mới đến thăm gia đình." Phó Kiều khách sáo nói.
"Sao có thể. Chúng tôi mới là người nói câu đó. Do một số việc nên..."
"Tôi hiểu mà."
"Duệ! Em lên thăm Tố Anh."
"Cẩn thận."
"Em biết rồi."
"Ba con lên phòng thăm Tố Anh."
"Được con lên đi. Chắc em gái con sẽ rất vui khi nhìn thấy con."
Lạc Linh Đan đứng dậy đi lên tầng.
Đi được vài bước đã nhìn thấy Lâm Tú Cẩm bước xuống.
"Dì!"
"Con mới đến sao?" Bà ta cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Vâng ạ!"
"Tố Anh đang trên phòng. Mẹ chồng con đến lâu chưa?"
"Cũng mới đến. Con xin phép!"
Bà ta gật đầu.
Ánh mắt hiền từ trở nên ganh ghét.
Lạc Tân ân cần hỏi thăm một lúc liền dời chủ đề.
"Quân Duệ! Ba có một số việc cần nhớ con giúp đỡ."
"Nếu không vượt quá khả năng của con." Quân Duệ nhếch môi.
"Haha... Con khiêm tốn rồi."
"Phải đó Tiểu Duệ! Thông gia đã gả con gái bảo bối của mình cho con. Nếu giúp được thì cứ giúp."
"..." Lạc Tân hơi chột dạ.
Trên phòng.
Lạc Linh Đan gõ cửa.
"Vào đi."
Lạc Linh Đan mở cửa bước vào.
"Tố Anh!"
Tay Lạc Tố Anh siết chặt lại thành nắm đấm cố nặn ra nụ cười.
"Chị! Em rất nhớ chị."
Cô ta ôm chầm lấy Lạc Linh Đan.
"Ngoan! Mọi chuyện đã qua rồi."
Ánh mắt cô ta đỏ ngầu đều là hận ý.
Lạc Linh Đan mím môi. Mọi chuyện đã thành ra như vậy hoàn toàn khác với kiếp trước. Chỉ mong đây là một bài học về lòng tham của mình để mẹ con họ thay đổi.
Bên ngoài cổng lớn.
Quản gia có chút ngẩn ra. Vợ lớn lẫn vợ nhỏ của Quân gia đều có mặt. Mọi chuyện có chút khó xử.
"Quân tổng! Quân phu nhân!" Quản gia gật đầu chào hỏi.
Quân Tiêu chợt khựng lại khi nhìn thấy xe của Quân Duệ.
Quản gia liền hiểu ý.
"Quân thiếu gia cũng vừa đến."
"Ừm!" Ông ta gượng gạo trả lời nhìn sang Phùng Mỹ Chi.
"Em cũng không biết Tiểu Duệ cũng đến đây."
"Đã đến rồi thì vào thôi."
Phùng Mỹ Chi nhếch mép cười lạnh. Xem người vợ của ông giờ thế nào.
Vừa vào trong nhà.
Phó Kiều thì ngược lại khi không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ.
"Đã lâu không gặp."
"Phó... Phó Kiều." Quân Tiêu từng nghe ba mình nói đến nhưng không nghĩ đến bà giờ lại như vậy. Nhưng vẫn không thể che giấu được sự cao quý của mình.
"Ba không vui khi nhìn thấy mẹ." Quân Duệ thờ ơ nhìn ông.
"Ba... Tất nhiên là vui rồi." Ông ta nở nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc.
"Thông gia hôm nay thật trùng hợp đều có mặt. Chúng ta cùng ăn bữa cơm trò chuyện." Lâm Tú Cẩm cố quan sát Phùng Mỹ Chi.
"Cũng được!" Phùng Mỹ Chi tỏ ra rất bình thường nhìn về phía Phó Kiều.
Quân Duệ cười nhạt. Vở kịch nhỏ này sắp bắt đầu rồi.
Phó Kiều nhìn lên con trai mình.
Quân Duệ vỗ lên tay bà ý bảo yên tâm.
Không tự nhiên mà Quân Tiêu có mặt nếu không có sự sắp xếp của Phùng Mỹ Chi. Người phụ nữ bên ngoài luôn tỏ ra hiền hậu nhưng bên trong là rắn rết. Bản chất của con người đều do lòng tham mà tạo nên. Có được rồi lại muốn nhiều hơn thế sẽ chẳng bao giờ là đủ.
Lúc này, cô vợ nhỏ của anh mới chịu xuất hiện.
Quân Duệ đứng dậy đi về phía cầu thang, đưa tay ra nắm lấy tay cô.
"Sao vậy?"
"Em thấy em ấy rất đáng thương." Lạc Linh Đan rũ mắt. Từ một người xinh đẹp giờ lại ra nông nỗi này. Cô trước kia cũng đã chịu cảnh tương tự nên hơi đồng cảm. Dù người gây ra lại là Lạc Tố Anh.
"Em đấy chuyện gì cũng có mặt trái của nó. Bài học cho những người làm việc sai trái."
Lạc Linh Đan ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Chồng em biết nhiều hơn em nghĩ." Anh niết nhẹ lên mũi cô.
Lạc Linh Đan chun mũi, cứ bị anh trêu mãi. Đang có cảm xúc mà.
"Anh chỉ biết bắt nạt em."
Quân Duệ chỉ cười nắm tay cô đi về phía sofa.
"Ba, dì! Hai người đến lâu chưa?" Lạc Linh Đan hơi khựng lại khi nhìn thấy hai người họ.
"Cũng vừa đến." Quân Tiêu trả lời. Ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía Phó Kiều.
Lạc Linh Đan khó hiểu nhìn lên Quân Duệ. Chuyện này là sao?
Quân Duệ cúi xuống thì thầm bên tai cô.
"..." Lạc Linh Đan.