Hứa Châu khó hiểu nhìn hai người. Ông không biết thiếu gia nhà mình lại nói linh tinh cái gì. Vừa mở miệng đã nghe Lâm Tú Cẩm lên tiếng.
"Đây là chồng của Linh Đan sao?"
Bà ta từng nghe qua vị thiếu gia thiên tài ngày trước nhưng với dáng vẻ yêu nghiệt này mà trở nên ngốc nghếch thật là lãng phí.
Lạc Tố Anh nhếch mép cười châm chọc. Đẹp trai thì sao cũng chỉ là tên ngốc.
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
"Vợ... Đưa chồng sang đó chơi đi. Chú Hứa tuyệt đối sẽ không cho chồng đi." Quân Duệ níu tay cô ánh mắt đáng thương.
"..." Lạc Linh Đan. Sao tên này lại biết cách dụ dỗ người khác như vậy chứ. Mà như vậy cũng tốt. Có soái ca để ngắm, làm ấm giường cũng hời quá rồi. Sống lại lần này cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý bên cạnh anh. Bù đắp tất cả những gì anh đã làm cho cô.
Hứa Châu cũng không biết thiếu gia mình bị cái gì. Vừa nhìn thấy ảnh của Lạc Linh Đan liền muốn đưa cô về nhà chơi cùng mình. Vì vậy, Quân gia mới đến ngỏ lời. Gia thế của Quân gia ai lại không muốn một chân bước vào. Tuy nhiên, danh môn thế gia ai lại muốn kết hôn cùng một tên ngốc. Mà Lạc Linh Đan lại nguyện ý gả cho Quân Duệ. Bản hợp đồng hôn nhân cô cũng không xem qua.
Lạc Linh Đan nở nụ cười."Được!"
Quân Duệ nhướng mày đắt ý nhìn qua Hứa Châu.
"..." Hứa Châu đen mặt lại không thể làm gì khác.
"Vợ đi nhanh lên. Về trễ là ba sẽ không cho ra ngoài chơi nữa." Quân Duệ hào hứng kéo tay cô đi.
"Nếu như anh nghe lời. Tôi sẽ đưa anh đi chơi." Lạc Linh Đan dỗ dành.
" Thật không?"
"Ừm! Ngoan ngoãn vào nhà đợi tôi một chút đã."
Quân Duệ dù không vui vẫn ngoan ngoãn theo cô vào nhà. Anh quan sát xung quanh bĩu môi.
Hứa Châu thở dài lắc đầu nhìn sang hai mẹ con Lâm Tú Cẩm.
"Xin lỗi Lạc phu nhân, tiểu thư."
"Nếu là lựa chọn của Linh Đan tôi cũng không có ý kiến miễn sau nó thấy hạnh phúc là được." Lâm Tú Cẩm tỏ ra bất lực.
"Mẹ!" Lạc Tố Anh ôm mẹ mình như an ủi.
Hứa Châu cười cười cũng không nói thêm gì. Dù sao ông chỉ là một người ngoài cũng không tiện xen vào chuyện của Quân gia. Quân gia tuy bề ngoài bình yên nhưng sống ngầm bên trong lại làm người khác sợ hãi. Có lẽ, Quân Duệ trở nên như vậy cũng là tốt nhất. Cuộc sống của vị thiếu gia này đã quá nhiều sóng gió.
Hai mẹ con Lâm Tú Cẩm xoay người bước vào nhà.
Căn phòng khách trống rỗng.
"Mẹ, con ả đó thật sự dễ dàng chấp nhận như vậy sao. Con thấy nó đang giả vờ." Lạc Tố Anh ghé tai nói nhỏ với mẹ mình.
"Mặc kệ nó. Tiền chúng ta đã nhận được. Nếu xảy ra chuyện gì thì người chịu thiệt chỉ có mình nó." Lâm Tú Cẩm cười lạnh.
"Mẹ lợi hại!"
Trên phòng.
Lạc Linh Đan đang thu dọn một ít vật dụng bỏ vào vali.
Quân Duệ ngồi trên giường, tay chống cằm nhìn cô loay hoay.
Lạc Linh Đan soạn xong những vật dụng cần thiết quay lại nhìn khoé môi cô chợt cong lên. Hóa ra là anh đã ngủ thiếp đi. Cô nhẹ nhàng đi đến mép giường ngồi xuống, tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen láy. Cô khẽ lên tiếng như tự nói với chính bản thân mình.
"Quân Duệ, tôi sẽ tốt với anh đến khi nào anh không cần tôi nữa."
Rồi cô lại chạm nhẹ lên sống mũi cao thẳng khẽ cười.
"Với dáng vẻ hiện tại của anh thật sự làm người khác muốn phạm tội."
Lạc Linh Đan nhìn anh cúi sát xuống. Quân Duệ này lúc ngủ say thật sự làm người khác khó cầm lòng được với vẻ yêu nghiệt này.
Quân Duệ khẽ mở đôi mắt mơ màng chớp chớp nhìn cô.
"..." Lạc Linh Đan mặt nóng bừng lên như kẻ trộm bị bắt tại trận. Trái tim nhỏ bé lần đầu tiên đập loạn khi ánh mắt hai người nhìn nhau gần như vậy.
Quân Duệ dụi dụi mắt xoay người lại ngủ tiếp.
Lúc này, Lạc Linh Đan mới thở phào. Hoá ra là anh giật mình thôi. Nếu không cô không biết giải thích thế nào.
Cô chưa kịp đứng dậy Quân Duệ đã cọ cọ đầu mình lên chân cô mà ngủ.
"..." Lạc Linh Đan một lần nữa cứng đờ người. Tên này mà ngốc hả, cứ chiếm tiện nghi của cô.
Bên ngoài cánh cửa.
"Mẹ thấy không con nhỏ đó là giả vờ đó. Hay là đang thèm khát đàn ông nên quơ đại." Lạc Tố Anh ghét bỏ.
"Mẹ thấy lạ..." Lâm Tú Cẩm nhíu mày.
ong
"Lạ chuyện gì vậy mẹ?"
"Để từ từ mẹ sẽ cho con biết. Ba con sắp về đến rồi." Bà ta đi xuống tầng.
Lạc Linh Đan tựa đầu vào đầu giường cũng không muốn đánh thức anh. Cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Người như đang ngủ say mở mắt ra. Trong đôi mắt đen láy như vực thẳm ẩn chứa sự lạnh lẽo lẫn tia sáng nhỏ vụn.
Lạc Linh Đan thật sự không có bất cứ phòng bị nào. Bỗng giật mình tỉnh giấc...
Quân Duệ mắt chớp chớp kề sát vào cô.
"Vợ chỗ nào cũng thơm."
Chát! Lạc Linh Đan giật mình tát vào mặt anh. Lần này cũng không hề nhẹ một chút nào. Còn thẳng chân đạp mạnh anh xuống giường.
Quân Duệ ôm mặt.
"Vợ, đau lắm đó. Hết mặt đến mông. Vợ xấu lắm không chơi với vợ nữa đâu." Quân Duệ chề môi giận dỗi đứng dậy chạy ra ngoài.
"..." Lạc Linh Đan.
Thở dài một tiếng, cô bước xuống giường đuổi theo phía sau.
"Quân Duệ, đứng lại nghe tôi nói đi."
Vừa bước xuống bậc thang, cô đã nghe tiếng xe rời khỏi cổng lớn. Ánh mắt của ba cùng mẹ con Lạc Tố Anh đang dán vào người cô.
"Linh Đan, con như vậy là ý gì hả?" Lạc Tân quát lên.
"Ba đừng trách chị. Có lẽ do anh rể chọc chị giận thôi." Lạc Tố Anh níu tay ba mình.
"Đúng vậy. Chắc do cậu ấy chọc giận Linh Đan thôi. Nếu con bé không muốn thì chúng ta trả lại những gì Quân gia mang đến..."
"Bà im miệng." Lạc Tân quát lên cắt ngang lời bà ta.
Lạc Linh Đan nhìn cả ba người chỉ cười nhạt. Một vở kịch cả gia đình rất hoàn hảo. Chỉ có cô ngu ngốc mới tin lời họ ở kiếp trước.
"Mày cười cái gì hả?" Lạc Tân càng tức giận hơn.
"Ba! Chị là..."
"Con lên phòng cho ba." Lạc Tân quát lên lần nữa.
"Ba... Con... Huhu..." Lạc Tố Anh uất ức chạy vào phòng.
"Ông quá đáng lắm." Lâm Tú Cẩm bất mãn. Bà ta đi đến bên cạnh Lạc Linh Đan nắm lấy tay cô dỗ dành.
"Dì sẽ ủng hộ con."
"Mẹ con bà muốn chống đối tôi phải không? Nếu Quân gia... Hừ!" Lạc Tân túc giận đứng bật dậy đi về phía Lạc Linh Đan.