Rất nhanh ngày nhập học đã tới, khai giảng xong liền bắt đầu trải nghiệm cuộc sống của một sinh viên xa nhà. Sáng học chiều làm bài tối chơi, vô cùng thư thả. Những buổi cô và Khôi cùng không có lịch học thì cả hai đi chơi, xem phim, đi ăn hay đơn giản là cùng nhau đi bộ dạo phố. Còn nếu cô rảnh mà Khôi bạn thì cô sẽ rủ ba đứa kia xem đứa nào rảnh thì tụ tập chơi cho vui, còn nếu không thì tự mình ở nhà nằm ườn. Và tất nhiên phần lớn là Trúc tự mình nằm ườn tự mình chơi.
Trúc sâu sắc nhận ra rằng cuộc sống sinh viên của mình còn thiếu cái gì đó, đó chính là đi làm thêm!!! Đến giữa tháng 10 thì Trúc rủ Ngọc cùng đi xin việc, hai người được nhận vào làm ở một trung tâm thương mại tầm trung, lương cơ bản là 4 triệu rưỡi. Vì cả hai đứa cùng học ca sáng nên thời gian làm việc là từ 2 giờ chiều đến 10 giờ tối, cũng may là không xa nhà trọ lắm chứ nếu không hai người chắc chả dám nhận mất! Về khuya con gái đi ngoài đường nguy hiểm lắm!!!!
Thế là từ đó cuộc sống sinh viên của Trúc cũng đa dạng hơn hẳn, học, làm thêm, ăn, chơi, nói chuyện với ba mẹ qua điện thoại, hẹn hò với Khôi, tụ tập với Thanh và Trâm Anh, và thi thoảng trêu chọc ông anh xíu.
Năm nhất nên việc học vẫn khá đơn giản, cứ có dịp nghỉ lễ nào là Trúc lại vác balo về nhà để ba mẹ bồi bổ rồi lúc về trường thì mang theo "trợ cấp sinh viên".
Việc học thật vui vẻ cho đến khi lên năm hai, số môn đăng kí nhiều hơn, lịch học dày hơn, bài tập cũng nhiều hơn thành ra thời gian trống trước kia của Trúc chỉ còn lại chút xíu. Ngày thường thì chỉ có 11r-14h và từ 10h trở đi còn chủ nhật là được nghỉ nguyên ngày.
Nhưng lịch chủ nhật cũng kín rồi, sáng ngủ đến 7 rưỡi dậy ăn sáng rồi lại ngủ đến 11 giờ dậy ăn trưa, chơi ở nhà đến 4 giờ chiều thì đi chơi cùng Khôi.
Đến tận Tết dương lịch thì những ngày tháng này mới tạm thời kết thúc, lần này được nghỉ 3 ngày vì mùng một trùng với chủ nhật. Ngày 30 Trúc với Ngọc xin đổi xuống ca sáng một hôm để chiều về nhà, anh quản lí hào phóng đồng ý luôn, thật tốt!
Chiều 30 Trúc cùng Ngọc, Thanh và Trâm Anh tụ họp cùng nhau đi xe buýt về còn Thiên thì bảo có việc nên về sau. Trúc gật đầu vẫy tay rồi tung tăng khoác balo lên xe về quê nghỉ dưỡng.
Chơi chưa đã mà đã tới lúc phải trở lại trường học, Trúc nuối tiếc nhìn căn phòng không muốn đi. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lúc trước Thiên nói học đại học không sướng như cô nghĩ rồi huhu. Lại phải bận rộn một tháng nữa mới được nghỉ Tết Nguyên Đán lận, mong thời gian trôi thật nhanh, mau mau đến lúc được nghỉ đi!!!
Chuẩn bị đến năm mới nên doanh thu của trung tâm thương mại khá tốt, tháng cuối này lương của Trúc được 5 triệu rưỡi, dư tiền mua đồ tết và ít quà tết mang về hehe
Hôm về quê ăn tết Trúc được Khôi tiễn đến tận bến xe, níu níu kéo kéo đến lúc xe sắp đi mới miễn cưỡng tách ra. Minh nhìn Khôi sụt sùi như muốn khóc nên vỗ vai anh an ủi:
" Bao nhiêu tuổi rồi mà còn thế hở? Mày phải trưởng thành lên thì Trúc nó mới có thể dựa dẫm vào chứ, có thế thì mới cưới được nó!"
Khôi nghe xong dùng tay quệt hai giọt nước mắt sắp rơi đi, hỏi lại Minh:
" Trưởng thành là có thể cưới được Trúc hả anh Minh?"
" Tao cũng không biết, nhưng đừng có rơi nước mắt thế, nhìn chả có tí khí khái nam nhi nào."
" Ồh, em biết rồi, em sẽ cố gắng trưởng thành để cưới được Trúc! "
Minh chả biết nói gì nữa, kéo Khôi lên xe chở anh về nhà.
Trúc với Thiên về đến nhà thì vẫn chuẩn bị Tết như mọi năm, Thiên cùng ông Vũ dọn dẹp nhà còn Trúc với bà Tâm thì đi mua đồ tết. Mua sắm xong thì cả nhà cùng đến cửa hàng chọn đồ tết, hai người có mua rồi nhưng vẫn đến cửa hàng lấy đồ về, có thêm quần áo thì ngu gì không lấy, nhở?
Mùng một đến nhà nội chúc Tết Trúc vẫn được mừng tuổi một ít còn Thiên thì không. Vì theo các chú các bác nói thì Trúc vẫn chưa 20, vẫn còn trong giới hạn có thể nhận lì xì, còn Thiên thì không.
Mùng hai đến nhà ngoại bi kịch vẫn tiếp diễn nhưng có giảm đi chút, Thiên được chơi bốc lì xì, bốc được hẳn 10k. Hơi ít nhưng không sao, có còn hơn không.
Đến mùng ba thì ở nhà để đón mọi người đến chúc tết. Chiều mùng ba cả gia đình bà Thu ông Sơn về nhà ông Bình chúc tết rồi cũng đến nhà ông Vũ chúc tết một chút, dù gì cũng có chút quen, về quê đến chúc tết cũng chả sao. Hơn nữa có khi 2-3 năm tới lại thành thông gia cũng nên ấy chứ!
Ngồi chơi được một lúc thì thấy Minh lái xe đến đỗ trước cửa mang mấy túi đồ đến chúc tết. Nói chuyện thêm chút thì ông Sơn đứng dậy thay mặt gia đình chào tạm biệt để đi về. Khôi nhân lúc ấy chạy đến kéo tay Minh:
" Tối anh Minh ngủ ở đây hả?"
" Ừ, làm sao à?"
" Em cũng muốn ngủ ở đây, em xin bác Tâm với bác Vũ rồi. Anh kiếm cách giúp em xin ba đi rồi em cho anh địa chỉ chỗ bán bộ đồ khủng long lần trước anh hỏi, nha?"
" Chốt luôn."
Thế là lúc Khôi bị ông Sơn gọi về thì Minh đứng ra xin xỏ ông Sơn thay Khôi.
" Chú Sơn ơi, chú cho thằng Khôi ở lại ngủ với cháu nhá, cháu ngủ một mình sợ ma."
Ông Sơn vẫn nghiêm nghị nhìn Minh, tuy hai đứa này chơi với nhau từ nhỏ nhưng để Khôi ngủ với Minh ông cứ thấy có điềm thế nào ấy. Minh vừa xin vừa năn nỉ một hồi lâu thì ông Sơn mới gật đầu, ông nhìn ông Vũ:
" Vậy làm phiền hai ông bà một tối vậy."
" Không có gì hết, càng đông càng vui mà." ông Vũ cười cười tiễn khách rồi mới vào nhà cắn hướng dương nói chuyện với đám nhóc kia.
Chiều tối nhà bà Hà đến chúc tết, mấy đứa em định ngủ lại thì thấy phòng trống kia đã không còn trống nữa, ngậm ngùi đến nhà nội ngủ. Tối đó ăn xong đến lúc chuẩn bị đi ngủ thì Khôi mới từ phòng Trúc về phòng trống kia, mà đúng lúc Minh đang cầm gối chuẩn bị sang phòng Thiên ngủ ké, thấy Khôi thì liền nói:
" Thiên rủ anh sang bên kia xem phim, mày ngủ trước đi nhá."
" Cho em đi với, em cũng muốn xem." Khôi cũng cầm gối lên muốn đi theo
Minh chối không được đành để Khôi đi cùng. Xem phim thì xem phim, anh có cách khiến Khôi phải tự chạy đi, hứ!
Xem phim chưa được 15 phút Khôi đã vội vàng ôm gối chạy sang phòng Trúc kêu cứu:
" Vợ ơi cứu anh!."