Chồng Ngốc Của Tôi

Chương 4




Văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của xí nghiệp Kiều thị hôm nay đón một vị khách vô cùng tôn quý, đó chính là tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Phong thị – Phong Long Sinh. không nghĩ cũng biết mục đích của ông là bàn chuyện hôn sự của hai người trẻ.

“Thư ký Lý, mang hai tách cafe vào đây.” Ấn nút gọi nội bộ, Kiều Nguyên Sinh dặn dò thư ký ở bên ngoài.

“Vâng, chủ tịch.”

Ngắt cuộc gọi, Kiều Nguyên Sinh cùng Phong Long Sinh đi đến ngồi xuống sofa.

“Ngọc Nhi và Vũ Vọng ở chung có hòa hợp không?” Mấy ngày ông chưa được gặp con gái, tính ra cô chuyển đến Phong gia cũng đã được năm ngày rồi.

“Hai đứa nó đều dính lấy nhau mỗi ngày, trong nhà vô cùng vui vẻ.” Phong Long Sinh nghĩ đến việc con trai ở cùng với Nhung Ngọc liền cảm thấy an tâm. Mấy ngày nay, ông và bốn đứa người kia đều châm chước cho hai người mới không bắt anh đến công ty, chờ hai đứa kết hôn xong Vũ Vọng cũng nên tới công ty rồi.

“Vậy là tốt rồi.”

“Chủ tịch, cafe đây.” Thư ký Lý mang cafe bước vào.

“Để xuống rồi ra ngoài đi.”

Sau khi đặt cafe xuống bàn liền lén lút đánh giá người ngồi đối diện với chủ tịch rồi lập tức xoay người đi ra.

Nếu cô không nhìn nhầm thì người kia đúng là tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Phong thị. Xem ra, chủ tịch vì không để công ty phá sản mà đồng ý đám hỏi là sự thật.

Cũng chẳng biết chủ tịch đem cô chủ đáng yêu gả cho ai nữa.

Phong Long Sinh vì chuyện con trai lúc nhỏ uống trộm cafe suýt mất mạng liền không còn uống cafe ở nhà nữa. Bởi vì nghỉ hưu ở nhà nên mấy tháng rồi chưa có đụng đến, thật có chút hoài niệm. Cầm tách cafe lên rồi uống một ngụm, hương thơm nồng lan khắp khoang miệng khiến ông cười đến híp mắt.

“Anh Phong đúng là một người thích cafe.” Kiều Nguyên Sinh cũng cầm tách lên uống một ngụm.

“Ừm, người hiện đại có mấy ai không thích nó chứ.” Cafe đúng là một trong những đồ uống thiết yếu của người hiện đại.

“Vậy nếu có cơ hội thì anh nhất định phải uống thử cafe do Ngọc nhi pha, đấy là thượng hạng trong thượng hạng đó.” Nghĩ đến cafe con gái pha suýt chút nữa thì ông không thể uống nổi tách cafe trong tay, ông cũng đã mấy ngày chưa được uống cafe cô pha rồi.

“Nghe chú nói như thế tôi nhất định phải tìm cơ hội uống thử mới được.”

Mấy ngày nay, ông thường xuyên nhìn thấy bốn đứa kia bám lấy cô muốn cô pha mấy tách cafe nhưng đều bị Vũ Vọng phá đám kéo Nhung Ngọc trốn đi để mấy đứa nó đi tìm. Có thể khiến cho bọn nó hạ mình như vậy thì hương vị chắc sẽ rất tuyệt vời, mà hiện tại Kiều Nguyên Sinh còn tự mình đề cử vậy ông nhất định không thể bỏ qua, phải uống thử mới được.

“sẽ không để anh thất vọng.” không cá thì tôm cũng được, tiếp tục uống cafe của mình.

“Phải rồi, chú Kiều.” Cafe uống hết một nửa ông mới nhớ ra mục đích hôm nay tới đây.

“Vâng?”

“Tôi muốn để cho hai đứa nó kết hôn vào cuối tuần sau hai tuần nữa, không biết ý chú thế nào?”

Tuy nói muốn để hai đứa mau chóng kết hôn nhưng dù sao hai nhà vẫn là những nhân vật có tiếng trong giới thương nghiệp, hôn sự cũng không thể làm quá sơ sài, hai tuần chuẩn bị chắc là vừa kịp.

“Sau hai tuần nữa? Có gấp quá hay không?” Ông vẫn chưa muốn để con gái lập gia đình sớm như vậy, ông thật không nỡ.

“không đâu, nếu chú nhìn thấy quan hệ của hai đứa tuyệt sẽ chẳng cảm thấy hai tuần là quá nhanh đâu ngược lại còn là quá chậm đó.”

“Nếu Ngọc nhi đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Ông tùy tiện đồng ý hôn sự này thì ít nhất vẫn phải để con gái quyết định ngày cưới.

“Được rồi, tôi sẽ hỏi ý kiến Nhung Ngọc.”

Nhìn đồng hồ đeo tay thấy hơi muộn liền tiện thể đưa ra lời mời: “đã 12h rồi, chúng ta cùng ra ngoài dùng cơm đi anh Phong.”

“Cũng được, trước ngày cưới chú hãy để cho vợ mình đến Phong gia ở vài ngày, mọi người cùng nhau bàn chuyện hôn lễ.” Theo quan sát của ông, Nhung Ngọc chắc hẳn sẽ không phản đối nhưng nếu đã hứa thì vẫn nên về hỏi lại một chút.

“Vâng, đến lúc đó anh cứ gọi điện báo lại một tiếng chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.” Nếu cô đồng ý thì ông nhất định sẽ dốc hết sức vì hạnh phúc của con gái.

“Được.”

Vì thế, hai người cùng đi ra khỏi văn phòng đến một nhà hàng cao cấp dùng cơm trưa, sau một hồi nói chuyện hai người chỉ có cảm giác nuối tiếc vì gặp nhau quá muộn vì cả hai đều có rất nhiều suy nghĩ tương đồng.

Lẽ đương nhiên, ngày hôm sau, cổ phiếu của Kiều thị tăng thêm vài điểm, hôn lễ giữa hai nhà liền truyền khắp giới thương nghiệp.

*****

Buổi chiều, Phong Long Sinh vừa về liền vội vàng tìm Kiều Nhung Ngọc nhưng tìm một hồi lâu vẫn chẳng nhìn thấy, chẳng biết lại bị đứa con ngốc kia kéo đi đâu chơi nữa.

“Má Lỗ, bà có nhìn thấy bọn Vũ Vọng đâu không?”

Má Lỗ từ phòng bếp thò đầu ra nhìn dáng vẻ vội vàng của ông liền vô cùng khó hiểu:

“Ông chủ tìm cậu chủ có việc gì sao?”

“Đương nhiên là có chuyện mới tìm nó.”

Gấp lên, vô ý to tiếng: “Rốt cuộc bà có thấy bọn nó không?”

“không thấy.” Lại dám quát mình, bà còn để ý đến ông ta mới là lạ, rụt đầu trở lại mặc kệ ông.

“Má Lỗ!” Chết tiệt, quên mất người phụ nữ này không thích mình gào to, lần này lại phải tự mình đi tìm người rồi.

“Cha đang tìm anh kìa.” Kiều Nhung Ngọc đẩy đẩy anh.

“Mặc kệ ông ấy.” Ra sức chiến đấu với bát bột mì, cũng chẳng biết anh làm thế nào maà cả người đều dính bột khiến cho má Lỗ cùng làm bánh với bọn họ liên tục lắc đầu.

Ha ha, đúng vậy, Phong Vũ Vọng, Kiều Nhung Ngọc và má Lỗ đang ở trong phòng bếp làm bánh ngọt, may mà có Kiều Nhung Ngọc đi cùng anh chứ không thì má Lỗ chắc sẽ chẳng để cho nhân vật nguy hiểm như Phong Vũ Vọng bước vào phòng bếp đâu.

“Tóm lại là anh đã nhào bột xong chưa?” Hơn mười phút rồi mà sao cô vẫn chỉ thấy một màu trắng, còn chưa sền sệt chứ đừng nói tới nhào thành bột.

“Cậu chủ, cậu chưa cho nước vào à?” Cả người anh bị bao bọc trong lớp bột trắng, bột bay khắp nơi, không chỉ anh mà cả hai người phụ nữ cũng bị liên lụy.

“Còn phải cho nước sao?” Ôm bát bột mì xoay người nhìn về phía má Lỗ một lúc lâu mới khó hiểu hỏi. Chẳng phải cứ để vậy nhào sao?

“không phải chứ?”

Kiều Nhung Ngọc chạy đến trước mặt nhìn bát trong tay anh suýt chút nữa thì ngất xỉu. cô còn đang thắc mắc sao bột mì lại bay khắp nơi hóa ra là do anh không cho nước vào, vậy là chẳng thể thêm trứng gà vào được rồi. cô chỉ lo khuấy bơ nên cứ để mặc anh, xem ra là không xong rồi.

“Anh lập tức cho thêm nước.” nói xong vội xoay người múc một muôi nước đổ ụp vào bát.

Má Lỗ và Kiều Nhung Ngọc không kịp ngăn cản.

Động tác vụng về của anh khiến cho tất cả bột mì đều bắn hết lên mặt, ban đầu trên mặt chỉ có vài chấm nhỏ giờ thì hay rồi toàn khuôn mặt trắng giống như diễn viên kịch Nhật Bản.

Bị tình huống này dọa sợ anh vội đưa tay lên lau mặt nhưng lại quên mất mình đang cầm bát, kết quả là một tiếng ‘bộp’ vang lên. Bột mì bên trong đã chuyển đặc chẳng những đổ hết lên người anh mà còn vương vãi khắp sàn.

Thấy vậy, anh hơi hoảng giữ nguyên tư thế hai tay lau mặt không dám động đậy.

Nhìnthấy tình cảnh lộn xộn này má Lỗ đau lòng không dứt, biết trước sẽ không cho cậu chủ bảo bối này vào bếp, đúng là bom hẹn giờ mà. không biết bà phải mất bao lâu mới thu dọn xong cái đống hỗn độn kia đây.

Nhìn vẻ mặt bi thương của má Lỗ, Kiều Nhung Ngọc muốn cười to nhưng vẫn phải ra sức nín xuống, lôi anh chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hai người khuất xa chỉ biết thở dài, lắc đầu, biết trước bà cứ để ông chủ kéo hai đứa ra ngoài vậy hiện tại sẽ chẳng vất vả như thế này.

Vừa mới chạy lên cầu thang đã thấy Phong Long Sinh đang từ trên tầng đi xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cả hai liền nhíu mày, đôi trẻ này lại làm gì nữa đây?

Nhìn trên người cả hai toàn bột mì lại thấy dấu chân in trên mặt đất kéo tới phòng bếp suýt chút nữa thì hộc máu. Chết tiệt, rõ ràng là bà ở cùng với Nhung Ngọc vậy mà vẫn còn dong dài hỏi mình một đống điều, hại ông đi tìm người khắp nới.

“Hai đứa…”

“Bác Phong, có việc gì nói sau đi, cháu và Vũ Vũ phải về phòng thay quần áo.” Thấy ông có điều muốn nói, Kiều Nhung Ngọc vội cắt ngang lời ông. cô cũng không muốn đứng ở cầu thang nói chuyện với ông trong bộ dạng này.

“Vậy lát nữa cháu đến thư phòng tìm bác, bác có chuyện muốn bàn.” Nhìn con trai không những khắp người toàn bột mì mà quần áo còn như bị dính keo thật sự quá buồn nôn.

“Vâng.” Nhanh chóng kéo Phong Vũ Vọng về phòng.

Lấy một bộ quần áo sạch sẽ rồi đẩy anh vào phòng tắm: “Anh đi tắm rửa thay quần áo nhanh lên, em cũng trở về phòng tắm gội rồi sẽ qua tìm anh.”

“Ừ.” Nhìn bột nhào trên người liền lè lưỡi, thứ này bẩn quá đi.

Cầm quần áo sạch sẽ đặt lên giường: “Tắm sạch vào, em sẽ kiểm tra đó.”

“Ừ, anh sẽ tắm đến thơm thơm.” Ra sức gật đầu.

“Vậy Nhung Nhung phải mau qua tìm anh đó.” Anh không muốn xa cô quá lâu đâu.

“Ngoan lắm.” Mỉm cười rồi xoay người đi ra ngoài trở về phòng mình. Vừa mới đóng cửa, nhớ đến một màn hỗn loạn trong phòng bếp liền không thể nín cười.

Anh thật sự quá đáng yêu mà!

Lấy một bộ quần áo sạch đặt lên giường rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Mở nước vào bồn tắm, trong lúc chờ đợi tiện gội đầu luôn. Thời gian vừa đúng, cô gội xong thì nước trong bồn cũng đầy được tám phần.

Đây chính là chỗ thiết kế đặc biệt, bình thường bồn lớn như thế phải mất hai đến ba mươi phút mới đầy nhưng kiến trúc sư lại bố trí bốn đầu rồng phun nước tại bốn góc như vậy sẽ không phải đợi quá lâu, trong lúc đợi nước có thể tranh thủ gội đầu.

Đổ một chút dầu táo rồi chậm rãi bước vào trong bồn, đem gối mềm đặt bên mép rồi thoải mái tựa vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.

cô rất thích hương táo ngọt ngào nên vẫn dùng loại sữa tắm này. Ngâm mình một lúc cô bắt đầu buồn ngủ, đúng lúc cô sắp ngủ thì bị tiếng kêu bên ngoài đánh thức.

“Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?”

Phong Vũ Vọng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ liền ngồi trong phòng đợi cô, một lúc lâu vẫn không thấy cô đến tìm lập tức chạy đến phòng cô. Vào phòng vẫn chưa thấy người liền lớn tiếng gọi.

Mấy ngày nay anh đều như thế, nếu một lúc lâu mà không thấy cô sẽ bắt đầu hoảng sợ gọi to như sợ cô bỏ rơi mình. May mà cô cũng chẳng ngại anh quấn lấy mình, có thể nói còn có chút hưởng thụ chứ nếu không sẽ có mấy ai chịu nổi người khác cứ quấn lấy mình như thế.

Vội vàng bước ra kéo khăn tắm quấn quanh người, chưa kịp lau nước trên người lập tức chạy ra ngoài. cô không muốn anh lại sợ hãi chạy ra bên ngoài tìm người đâu, như thế sẽ mất mặt lắm.

“Em đây, anh đừng sợ.”

“Nhung Nhung…”

Vừa thấy cô cũng mặc kệ trên người cô chỉ quấn mỗi khăn tắm, vội ôm cô vào lòng miệng vẫn lẩm bẩm: “May quá, may quá, em còn ở đây. Chưa có đi… thật tốt quá…”

Nghe anh lẩm bẩm trong lòng cô chợt lo lắng, khẽ đẩy anh ra rồi dắt đến bên giường để anh ngồi xuống, còn mình thì đứng giữa hai chân anh.

Nâng mặt anh lên thấy trong mắt anh đầy sợ hãi, cô hoàn toàn không biết anh lo sợ điều gì.

“Anh đang sợ cái gì?”

Vươn tay ôm lấy eo thon, ngửi hương táo thơm nồng tỏa ra từ người cô, anh cũng không biết mình sợ cái gì, dù sao thì vẫn là rất sợ. Chỉ cần có cô bên cạnh anh liền thấy vui vẻ nhưng khi không thấy cô, anh lập tức lo sợ, anh thật sự không biết vì sao lại có cảm giác đó.

“Vũ Vũ?” Kiều Nhung Ngọc thật không hiểu vì sao thỉnh thoảng anh lại lộ ra vẻ mặt lo sợ, có lẽ cô nên tìm ai đó hỏi một chút.

“Nhung Nhung… Nhung Nhung…”

Khẽ gọi tên cô, vô thức dựa vào lòng cô nặng nề ngủ. Có thể vì hôm nay chơi quá mệt cũng có thể vì ôm cô mà dần thả lỏng tâm tư, tóm lại là anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Thấy anh ngủ say liền nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống, cởi giày, nâng chân anh đặt thẳng lên giường rồi dịu dàng đắp chăn cho anh. cô vẫn nhớ bác Phong bảo cô đến thư phòng tìm ông, hy vọng trước khi cô trở lại anh sẽ không tỉnh dậy.

Gõ cửa phòng rồi đứng đợi người bên trong cho phép bước vào.

“Mời vào.”

Cô vừa vào đã thấy Phong Long Sinh đang ngồi trên sofa chờ mình.

“Bác Phong, tìm cháu có chuyện gì sao?”

“Đến đây ngồi đi.”

Kiều Nhung Ngọc đi đến ngồi xuống sofa đối diện, chờ ông nói.

“Hôm nay bác đến công ty của ba cháu để bàn chuyện hôn sự, bác định để hai đứa kết hôn sau hai tuần nữa. Ba cháu nói để cháu quyết định.”

“Sau hai tuần nữa?”

“Sợ quá nhanh sao?” Lo lắng hỏi, nhìn cô không trả lời ông chợt cảm thấy khẩn trương, trước đây cho dù đối mặt với những dự án lớn ông cũng chưa từng lo lắng đến vậy.

Lắc đầu nói: “Không có.”

“Bác sẽ sắp xếp thời gian để hai đứa đi chọn nhẫn và chụp ảnh cưới.”

Tốt quá rồi, vừa nãy thấy cô do dự ông còn tưởng cô sẽ phản đối.

“Vâng, bác cứ sắp xếp đi.” Cô còn mải suy nghĩ chuyện khác, hôn sự cứ để người lớn lo liệu là được rồi, hiện tại cô chỉ quan tâm đến những cảm xúc tiêu cực của Vũ Vũ.

“Bác Phong, cháu có thể hỏi bác một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Qua mấy ngày quan sát, ông phát hiện cô gái nhỏ này cực kỳ thích con trai mình, nuôi chiều nó có thừa nhưng nếu nó sai vẫn nghiêm khắc phê bình, không giống như mấy đứa kia, cưng chiều đến tận trời mặc nó làm loạn. Còn Vũ Vọng tuy vẫn khác người nhưng đã hiểu biết hơn rất nhiều so với trước.

“Có liên quan đến Vũ Vũ, cháu mong bác Phong có thể nói thật cho cháu biết.”

“Được.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, ông vô thức ngồi thẳng lên đợi cô hỏi.

Trong lòng cân nhắc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Có phải trước kia Vũ Vũ đã từng bị tổn thương hay không? Cháu phát hiện chỉ cần không nhìn thấy cháu một lúc anh ấy liền lo sợ, cho dù có ôm cũng vẫn lo lắng như sợ cháu sẽ biến mất vậy.”

Nghe xong câu hỏi của cô, tim ông hơi thắt lại, ông biết trong lòng anh vẫn bị tổn thương cho dù bọn họ có cố gắng bao nhiêu vẫn không thể làm lành vết thương lòng của anh.

Còn ông thật không biết phải nói với cô thế nào, dù sao chuyện đó cũng có liên quan đến hai cuộc hôn nhân thất bại của ông.

“Bác Phong?”

Nhìn cô thở dài, nghĩ đến cô gái này có thể xoa dịu những bi thương của con trai, ông liền quyết định nói hết cho cô biết. Hơn nữa, hai đứa sẽ kết hôn nên cô có quyền được biết mọi chuyện.

“Nếu bác không tiện nói thì cháu cũng sẽ không hỏi nữa.” Thấy ông có vẻ khó xử, cô quan tâm nói, cô cũng không có thói quen bới móc chuyện của người khác.

“Chẳng có gì bất tiện cả, mọi chuyện đều đã qua được 10 năm rồi...” Giống như hạ quyết tâm, Phong Long Sinh khó khăn mở lời.

“Có lẽ cháu không biết, mười năm trước Vũ Vọng không hề giống như bây giờ, nó là một đứa trẻ bình thường cũng đến trường, nghịch ngợm và gây rối. Mẹ đẻ của Vũ Vọng vì khó sinh mà mất, cô ấy vì muốn giữ lại huyết mạch cho nhà họ Phong đã không để ý đến cơ thể mình lừa bác mang thai nó, đợi đến khi bác phát hiện ra thì đã muộn, chẳng thể bỏ cái thai đi nữa.

Có lẽ cháu sẽ cảm thấy bác tàn nhẫn nhưng khi đó với bác mà nói thì cô ấy là quan trọng nhất, bác không muốn vì đứa con mà mất đi cô ấy song chẳng ngờ cô ấy vẫn rời xa bác...Nói thật, lúc ấy bác không hề quan tâm đến Vũ Vọng, thậm chí có thể nói là hận bởi vì nó khiến bác mất đi người yêu nhất đời này...Vì vậy, bác đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi bốn đứa kia, đối xử còn tốt hơn so với Vũ Vọng...

Vũ Vọng không hiểu vì sao bác lại không thích mình nên nó luôn tìm mọi cách để bác được vui, song bác vẫn chưa từng để ý đến nó, nó là do một tay má Lỗ dạy dỗ. Má Lỗ từng nhiều lần khuyên giải nhưng bác vẫn không để tâm, thà đem tình thương của mình cho bốn đứa con nuôi còn hơn là quan tâm đến con trai ruột...

Năm Vũ Vọng mười lăm tuổi, bác quen một người vũ nữ hai mươi tuổi....Không phải bác ngụy biện, 15 năm qua bác chưa từng rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào, bác cũng không muốn phản bội vợ mình nhưng dáng vẻ của cô ta rất giống với vợ bác hồi trẻ, vì ngộ nhận mà bác đã nghĩ mình yêu cô ta rồi....

Mặc kệ mọi người phản đối, bác vẫn kiên trì muốn cưới cô ta...Còn Vũ Vọng vì muốn lấy lòng bác mà không hề phản đối...Bác vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy bác vì nó không có phản đối mà tát nó một cái thật mạnh...Có lẽ do bác cảm thấy mình đã phản bội mẹ nó nên mới trút giận sang nó, cho rằng nó không nên vì bác mà chấp nhận một người phụ nữ khác thành mẹ của nó, bởi vì mẹ nó đã đánh đổi cả mạng sống để sinh ra nó...

Sau đó bác đã cưới cô gái kia...Cô ta đối xử với Vũ Vọng rất tốt , lúc nào cũng quan tâm đến nó. Nếu bác đi làm thì cô ta sẽ chăm sóc nó, cứ như thế, Vũ Vọng đã thích cô ta...Có lẽ, do từ nhỏ không có ai đối xử thật tâm với mình nên nó vô cùng tin tưởng cô ta, mặc kệ cô ta nói gì nó vẫn tin tưởng. Ngay cả đến khi cô ta thuê người bắt cóc nó, nó vẫn chưa từng nghi ngờ cô ta...

Cũng vì thế mà khi sự thật phơi bày, nó hoàn toàn không thể chấp nhận nổi...Sau khi cứu trở về, nó bắt đầu sốt cao lên tới 45 độ...Đến khi tỉnh lại thì đã bị quên hết tất cả nhưng trong tiềm thức nó vẫn rất khó để thích một người, trừ người nhà ra nó đều không chấp nhận bất kỳ ai...Đây vẫn chưa phải tình huống tồi tệ nhất, tồi tệ nhất là bác sĩ nói cho bác biết...Trí óc của nó bị ảnh hưởng...Trí lực của nó như đứa trẻ mười tuổi, mãi mãi không tốt lên được...”

Nói xong lời cuối ông liền nghẹn giọng: “Khi ấy, bác mới giật mình nhận ra mình đã quá vô tâm với nó, từ đó về sau, tất cả mọi người đều dồn hết sự chú ý vào nó...Có lúc bác đã nghĩ, nó như thế cũng tốt, không cần phải đối mặt với những tổn thương trong quá khứ, ít ra là nó vẫn vui vẻ...”

Trong lúc nghe ông kể, đã có rất nhiều lần cô không nhịn được muốn đứng lên đánh ông nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống. Nghe ông kể xong, cô cuối cùng vẫn không kiềm chế được gào lên, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh đến thế.

“Sao ông có thể vì vợ mình chết do khó sinh mà đối xử với anh ấy như thế? Ông chưa từng nghĩ đến vì cái gì mà bà ấy quyết sinh anh ấy ra sao? Cho dù biết mình sẽ chết nhưng bà ấy vẫn quyết định sinh con thì đã có thể hiểu được bà yêu đứa bé này biết bao nhiêu. Còn ông lại đối xử với anh ấy như thế, vợ ông ở trên trời chắc chắn không thể yên lòng. Nhìn thấy ông đối xử với đứa bé mà bà đã phải đổi bằng cả mạng sống, bà nhất định sẽ dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày! Lúc anh ấy khỏe mạnh ông không thương, không bảo vệ đến khi anh ấy gặp chuyện mới biết hối hận còn có ích gì nữa!”

“Thật xin lỗi...” Rốt cuộc, trong tiếng mắng của cô, ông đã bật khóc như một đứa trẻ.

Ông chưa từng đặt mình vào địa vị của bà để suy nghĩ, chỉ nghĩ vì nó mà mình mất đi người vợ thương yêu nhất. Chưa từng nghĩ đến vợ mình vì sao biết rõ không nên sinh con nhưng vẫn giấu ông mang thai, bà ấy chắc chắn là rất rất yêu ông nên mới muốn sinh con cho ông, cho dù là đổi bằng cả mạng sống.

“Bà xã...Rất xin lỗi...Rất xin lỗi...”

Cho đến hôm nay, nhờ cô thức tỉnh ông mới biết mình là một người ngu dốt biết bao nhiêu, tự cho là mình đúng nên đã làm tổn thương vợ cùng con trai. Có lẽ ông vì áy náy mới bảo vệ, nuông chiều anh nhưng trong lòng lại chưa từng thương anh. Kể từ hôm nay, ông sẽ thương yêu anh hơn để bù lại những năm tháng đã qua.

Nhìn ông đầy mặt nước mắt liền không còn gi để nói. Rút một tờ khăn giấy đưa cho ông vẫn không mở miệng nói một câu, có lẽ nên để cho ông khóc một trận thoải mái.

“Nhung Nhung?”

Lúc này, cửa phòng sách bị người khẽ đẩy vào, Phong Vũ Vọng ngủ được vài phút liền tỉnh lại, tỉnh dậy không thấy cô vội chạy đi tìm má Lỗ. Má Lỗ bảo anh đến phòng sách tìm thử nên anh mới chạy đến đây. Nhưng anh giống như nghe thấy có người đang khóc nên không dám xông vào chỉ lén mở ra một khe nhỏ để nhìn trộm.

“Vũ Vũ? Vào đây.” Vừa nghe, cô đã biết là anh, chỉ có anh mới gọi mình như thế.

Vừa nghe thấy có thể đi vào anh lập tức đẩy cửa rồi chạy đến bên cô, lúc này mới có tâm tình nhìn xem ai đang khóc.

“Cha? Sao cha lại khóc? Có người bắt nạt cha à?” Nghiêng đầu khó hiểu hỏi, nơi này chỉ có anh, Nhung Nhung và cha, anh không bắt nạt cha vậy chỉ có...(bó tay với anh)

Nhìn về phía Kiều Nhung Ngọc, ngơ ngác hỏi: “Nhung Nhung bắt nạt cha à?”

“Em không có bắt nạt cha anh?” Véo nhẹ mũi anh, cười nói.

“Vậy...”

Không đợi anh nói hết, Phong Long Sinh đã nhào đến ôm chặt anh: “Con trai...”

Vỗ nhẹ lưng ông giống như bình thường bọn họ vẫn an ủi mình, vừa vỗ vừa nói: “Đừng khóc, đừng khóc, cha đừng khóc nữa mà.”

Nhưng sự an ủi của anh hoàn toàn vô dụng, ngược lại ông còn khóc to hơn.

Hiện tại, ông chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với anh nhưng anh lại không để tâm còn đối xử tốt với mình như thế, ông thật quá xấu hổ.

Song, nói thật, ông cũng không cần xấu hổ vì dù sao Phong Vũ Vọng cũng chẳng nhớ được chuyện trước kia.

Lúng túng nhìn Kiều Nhung Ngọc đứng bên cạnh mình: “Nhung Nhung....”

“Anh cứ tiếp tục an ủi ông ấy đi, ông ấy khóc một chút sẽ khá hơn.” Thấy ông đã biết được sai lầm của mình, cô cũng cảm thấy vui mừng.

“Ừ.” Anh tiếp tục vỗ nhẹ vai cha để ông khóc thoải mái.

Một lúc sau, Phong Long Sinh mới xấu hổ buông anh ra, nghĩ đến mình đã sống gần nửa đời người lại có thể ôm con khóc rống lên như thế, nếu truyền ra ngoài thì ông sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Vỗ vỗ bả vai anh rồi quay trở lại ghế sofa.

Phong Vũ Vọng khó hiểu nhìn ông, chẳng hiểu vì sao ông lại không khóc nữa.

“Cha khóc đủ rồi à?”

Nghe anh hỏi như thế, gương mặt già nua lập tức đỏ bừng, nghẹn họng nhìn anh.

May mà Kiều Nhung Ngọc kịp thời giải vây cho ông, cô kéo tay anh nói: “Vũ Vũ, nếu thấy người khác khóc thì anh không được hỏi như thế, đó là vô lễ.”

“Ừ, cha, con không hỏi nữa.” Nhung Nhung nói chắc chắn không sai.

“Bác Phong, chúng con xin phép về phòng trước.” Nắm tay anh muốn rời đi.

Đúng lúc bọn họ đi tới cửa, ông liền nhớ ra một chuyện: “Nhung Ngọc.”

“Bác Phong còn chuyện gì sao?” Chẳng phải đã nói để người lớn chuẩn bị hôn lễ rồi, còn chuyện gì nữa vậy.

“Nhà chúng ta trừ má Lỗ ra thì không có nữ giúp việc, tất cả đều là đàn ông. Cháu có muốn tìm một nữ giúp việc để tiện chăm sóc mình hay không?” Trước đây, trong nhà toàn là đàn ông nên không thuê nữ giúp việc, nếu cô gả vào thì đương nhiên phải thuê nữ giúp việc rồi.

Suy nghĩ một lúc liền gật đầu: “Cũng được, cháu sẽ tự chọn.”

Nói xong, liền kéo Phong Vũ Vọng đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa, Phong Long Sinh cảm thấy vô cùng may mắn. Nhờ tổ tiên tích phúc nên con trai mới cưới được một người vợ tốt như vậy.

Kiều Nhung Ngọc kéo Phong Vũ Vọng trở về phòng anh, cô có chuyện cần nói với anh. Cô hy vọng anh có thể tin tưởng mình, tin tưởng tình yêu cô dành cho anh, tin tưởng cô sẽ không dễ dàng rời bỏ anh.

“Nhung Nhung, cha đã nói gì với em thế?” Anh vui vẻ đi theo sau cô.

“Ra kia ngồi đi.” Chỉ vào ghế tựa ngoài ban công, muốn anh qua đó ngồi xuống.

Vội chạy qua rồi ngồi xuống, thấy cô cứ đi đi lại lại quanh phòng vẫn không tới ngồi cùng mình, anh bắt đầu nhìn xung quanh giống như con sâu giãy dụa trên ghế.

“Nhung Nhung, em không ngồi à?”

Kiều Nhung Ngọc dừng lại, nhìn anh xoay xoay mông như ngồi phải đinh liền mỉm cười bước đến bên cạnh anh.

“Vũ Vũ có thích em không?”

“Thích.” Ra sức gật đầu rồi vươn tay ôm chặt cô muốn cô ngồi xuống cùng mình, thấy cô lắc đầu, anh lập tức thở phì phò, chu môi lên.

Thấy anh giống như một đứa bé không được thỏa mãn yêu cầu liền chu môi lên khiến cô buồn cười, vươn tay chạm nhẹ môi anh, tiếp tục hỏi: “Vậy anh còn thích ai nữa?”

“Anh còn thích cha này, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, má quản gia...Bác lái xe....”

Buồn phiền nhăn mặt, cố gắng nhớ ra những người mình thích.

“Anh làm vườn...Bác đầu bếp...”

“Dừng.” Cô đặt ngón trỏ lên môi anh ngăn không cho anh nói tiếp, còn để anh tiếp tục thì không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu người kỳ quái nữa.

“Vậy anh có thích em nhiều không? Hay là thích bọn họ hơn?”

“Khác nhau sao?” Anh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô.

Cô gật đầu, tỏ vẻ bất đồng.

“Vậy....Anh thích bọn họ nhiều thế này...” Vươn hai tay biểu đạt khoảng cách.

“Thích Nhung Nhung...” Lại lấy tay biểu đạt, nhưng so sánh thế nào vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ có thể cố gắng kéo giãn hai tay cho đến khi giãn hết mức vẫn cảm thấy chưa hài lòng.

Cô vươn tay kéo hai tay anh lại rồi nói: “Được rồi, không thể so sánh, em hiểu rồi.”

Đúng là cách nghĩ của một đứa trẻ mà, chỉ biết dùng tay để so sánh ít nhiều.

“Nhung Nhung biết rõ sao?” Mở to hai mắt, cực kỳ hưng phấn nhìn cô.

Cô gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Vậy anh làm sao biết em có thích anh không?”

Lần này đúng là làm khó anh mà, anh biết Nhung Nhung đối xử rất tốt với mình nhưng anh không biết đó có phải là thích hay không. Có người chẳng hề thích anh nhưng vẫn đối xử tốt với anh trước mặt cha cùng các anh...

Sợ hãi nhìn cô, anh nhỏ giọng nói: “Không...Không biết...Vậy...”

Đột nhiên, hai mắt anh sáng lên rồi nắm lấy tay cô: “Vậy Nhung Nhung thích anh sao?”

Cô đã sớm biết mà! Rút tay về rồi vỗ nhẹ trán anh: “Anh suy nghĩ kỹ xem mấy ngày qua em đối xử với anh thế nào, chờ anh nghĩ xong thì nói cho em biết đáp án.”

Nói xong liền mỉm cười rồi tiếp tục: “Em đi tìm má Lỗ, em có việc muốn nói với bà ấy.”

Bởi vì lời của cô mà anh lâm vào trầm tư, phiền não nhăn mặt, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được ý của cô.

Thấy dáng vẻ buồn phiền của anh, cô cũng rất đau lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống. Nếu không để anh tự mình suy nghĩ thì mãi mãi anh cũng chẳng biết được cô thích anh, thậm chí là yêu anh nhiều đến đâu.

Trước khi đi ra ngoài còn bỏ lại một câu: “Không suy nghĩ cẩn thận thì đừng nói chuyện với em.” Nói xong liền đóng cửa rời đi.

“A?” Nghe xong lời cô nói, anh sợ đến mức ngẩng đầu lên, thấy cô đã sớm rời đi, anh suýt chút thì khóc nấc.

Nhung Nhung muốn anh tự suy nghĩ, nghĩ xem có phải cô thích anh hay không, chưa nghĩ ra thì sẽ không cho nói chuyện với cô, Nhung Nhung sao có thể xấu như thế chứ....

***************************

“Má Lỗ.”

Cuối cùng thì Kiều Nhung Ngọc cũng tìm thấy má Lỗ ở trong phòng bếp. Má Lỗ đang bàn với đầu bếp xem tối nay nấu món gì, mà phòng bếp cũng đã được thu dọn sạch sẽ rồi.

“Cô Kiều, có chuyện gì vậy?”

“Má Lỗ, bác đừng gọi con là cô Kiều, cứ gọi con Nhung Ngọc là được rồi.” Mỉm cười, cô đối với vị quản gia đã làm việc cho nhà họ Phong mấy chục năm qua vô cùng tôn kính. Cứ gọi cô Kiều, cô Kiều khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên.

“Được. Có chuyện gì vậy cô Nhung Ngọc?” Chủ nhân không so đo là một chuyện, bà vẫn nên làm tròn bổn phận của mình.

“Bác Phong bảo con tìm một nữ giúp việc, nói trong nhà chỉ toàn đàn ông nên sợ con khó xử, con muốn hỏi má Lỗ một chút xem có biết người nào không?”

Má Lỗ biết cô tôn trọng mình nên mới đặc biệt tìm mình, cho dù tự cô chọn người thì bà cũng không thể can thiệp. Nhưng hiện tại cô lại tìm bà để hỏi ý kiến, càng khiến cho bà thêm yêu thích cô chủ tương lai này.

Bà ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô Nhung Ngọc, tôi có một đứa cháu gái vô cùng nhu thuận, cũng rất chăm chỉ, không biết....”

“Có biết phép tắc không ạ?”

Thật ra, có chăm chỉ hay không cũng chẳng sao, cô cũng không có nhiều việc cần nhờ đến người khác. Dù sao bản thân cũng đã sống ở nước ngoài nhiều năm, có rất nhiều việc đều quen tự mình làm rồi. Cô chỉ để ý có biết phép tắc hay không thôi, nếu chọn một nữ giúp việc không biết chừng mực thì cô sẽ rất phiền phức.

“Tôi sẽ dạy nó.” Cũng phải, người giàu sang sợ nhất là thuê một người giúp việc không biết phép tắc.

“Được rồi, má Lỗ tìm ngày mang cháu gái đến đây để con gặp mặt, nếu không có vấn đề thì sẽ thuê cô ấy được không ạ?”

“Vâng, cô Nhung Ngọc.” Bà gật đầu, đáp lại.

“Vậy con đi lên trước, chuyện này phải phiền má Lỗ rồi.”

Nhìn bóng lưng cô khuất xa, đầu bếp ngồi bên cạnh bà liền cười nói: “Cô chủ tương lai này đúng là người lễ phép.”

Người trẻ bây giờ, đặc biệt là những cô gái nhà giàu được sống an nhàn từ bé hiếm có người lễ phép như thế, đối xử với người hầu thân thiết như vậy lại càng hiếm.

“Đúng vậy, đúng là một cô gái tốt.”

****************************

Buổi tối, lúc ăn cơm, đám người Phong Long Sinh lập tức phát hiện bầu không khí có chút khác thường.

Bình thường, Phong Vũ Vọng vẫn hay quấn lấy Kiều Nhung Ngọc, hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, im lặng ăn cơm khiến cho mọi người có chút không quen.

“Em trai à, hôm nay cậu làm sao vậy?” Đỗ Vũ không thể chịu nổi bầu không khí nặng nề này nữa.

Tủi thân liếc Kiều Nhung Ngọc đang ngồi bên cạnh một cái lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, ngay cả đồ ăn cũng không gắp, chỉ rầu rĩ đáp: “Không sao.”

Nhung Nhung xấu lắm, thật sự không nói với anh câu nào, anh đi gọi cô vào ăn cơm, cô cũng chỉ ngồi một bên, mặc kệ anh ríu rít bên cạnh cũng không quan tâm đến anh.

Vừa thấy vẻ mặt kia của anh, mọi người đều biết vấn đề xuất phát từ phía Kiều Nhung Ngọc.

Kiều Nhung Ngọc chỉ khẽ cười, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt dò hỏi của mọi người, vươn tay gắp đồ ăn bỏ vào bát anh.

Thấy cô gắp thức ăn cho mình, anh liền vui sướng ngẩng đầu nhìn cô. Anh còn tưởng cô muốn nói chuyện với mình rồi, nhưng khi thấy cô mỉm cười rồi lại tiếp tục ăn cơm, anh liền mất hứng chu miệng, tiếp tục ăn cơm.

“Nhung Ngọc bắt nạt em à?” Bạch Dật Phong khó hiểu hỏi, lại chuyện gì nữa đây.

“Không ạ.” Bĩu môi, lại tủi thân liếc người bên cạnh một cái nữa.

Đây chẳng phải đang muốn nói, chính cô bắt nạt anh sao? Ha ha, anh thật đáng yêu!

“Nhung Ngọc?” Phong Long Sinh khó hiểu gọi. Không phải buổi chiều hai đứa vẫn còn quấn quýt sao, làm sao mà mới có vài giờ đã thành thế này rồi?

“Bác Phong....”

“Con ăn no rồi.” Phong Vũ Vọng đặt bát xuống, buồn bã nói.

“Vũ Vọng...”

“Em trai...”

Mọi người kinh hãi, thấy dáng vẻ ủ rũ của anh, tất cả đều đau lòng, chỉ có Kiều Nhung Ngọc vẫn như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.

“Con về phòng trước.” Cúi đầu, hoàn toàn mất đi vẻ hoạt bát thường ngày. Đẩy ghế ra, hai tay anh vô lực buông thõng xuống, đi về phòng.

“Nhung Ngọc, rốt cuộc là sao vậy?” Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ chán nản của con trai liền lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ là cháu muốn anh ấy tự mình suy nghĩ chút chuyện thôi.” Mỉm cười, cầm lấy khăn ăn, tao nhã lau miệng.

“Ha ha, trước khi anh ấy chưa nghĩ ra thì không được nói chuyện với cháu.”

“A, cô cũng hơi quá đáng đó.” Đỗ Vũ bất mãn nói.

Lấy chỉ số thông minh hiện tại của Vũ Vọng thì mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc đã nghĩ ra. Còn bảo nó chưa nghĩ ra thì không được nói chuyện với mình, cô đúng là đang bắt nạt người ta mà. Với tình cảnh hiện tại của Vũ Vọng, cô đối xử với nó như thế, nó có tinh thần mới là lạ.

“Cháu bảo nó suy nghĩ chuyện gì vậy Nhung Ngọc?” Phong Long Sinh cũng cảm thấy cô hơi quá đáng, nhưng ông nghĩ cô chắc có quyết định của riêng mình.

“Để anh ấy suy nghĩ xem, cháu có thích anh ấy hay không thôi.” Cô bỏ qua vẻ mặt bất mãn của bọn họ.

“Cô có thích nó không thì cứ trực tiếp nói ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao, làm gì mà cứ để nó phiền lòng như thế.” Đây chẳng phải là đang muốn kiếm chuyện hay sao? Bạch Dật Phong có chút bất mãn với hành động của cô.

Mạnh Triết và Đỗ Vũ đều gật đầu, dừng ăn nhìn cô.

Duy trì tươi cười, trong lòng cô đang suy xét có nên nói lý do cho bọn họ hay không.

“Rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì?” Nhậm Ngã Hành cảm thấy nụ cười của cô có chút chướng mắt. Tính anh vốn nóng nảy, suýt nữa thì anh đã vỗ bàn đứng lên chỉ vào cô mắng to rồi. Nhìn dáng vẻ oan ức của Vũ Vọng, anh đau lòng quá.

Bốn người đều biết cuộc sống trước kia của Vũ Vọng trôi qua như thế nào, đều biết được chính bọn họ đã đoạt mất tình yêu thương của cha nuôi nên họ rất yêu thương anh, chỉ mong anh sống vui vẻ. Vậy mà, cô lại có thể khiến Vũ Vọng khổ sở, anh nhịn được mới lạ.

“Anh cho rằng tôi định làm gì?” Hai tay chống cằm, thú vị nhìn anh.

“Cô!”

“Ngã Hành, em bình tĩnh lại đi.” Mạnh Triết ngăn cản anh bùng nổ.

“Đúng vậy, chúng ta cứ nghe Nhung Ngọc nói đã, cha tin rằng nó sẽ không tổn thương Vũ Vọng.” Phong Long Sinh cũng vội vàng giảng hòa.

“Vậy cha hãy bảo cô ấy nói đi, cứ cười mãi như thế là có ý gì chứ?” Đã rất lâu rồi, anh chưa có tức giận đến thế.

“Nhung Ngọc?” Phong Long Sinh nhìn cô, hy vọng cô có thể giải thích mục đích của mình.

Cô nhìn lướt qua một lượt, biết mọi người cũng chỉ vì quá quan tâm đến Vũ Vọng nên đành thở dài, quyết định nói ra mục đích của mình.

“Chắc mọi người cũng biết, Vũ Vũ không dễ dàng tin tưởng một người?”

Năm người đồng loạt gật đầu, những tổn thương trong quá khứ vẫn còn ở trong lòng anh, cho dù có mất đi trí nhớ, trí lực suy giảm nhưng trong tiềm thức anh vẫn nhớ kỹ.

“Cháu muốn anh ấy mở rộng lòng mình, cảm nhận hạnh phúc thực sự.” Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, cô liền biết bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Có lẽ bề ngoài anh cố tỏ ra vui vẻ nhưng thật ra trong thâm tâm lại chưa từng hạnh phúc.

“Nếu đã quyết định gả cho anh ấy thì cháu sẽ không bao giờ ly hôn, cháu muốn nói cho mọi người biết trước điều này.”

“Cái đó có quan hệ gì với chuyện kia?” Đỗ Vũ khó hiểu hỏi.

Cô nhìn anh một cái rồi tiếp tục nói: “Nếu tôi nói cho anh ấy biết tôi thích anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ không thật sự tin tưởng, chỉ có để cho anh ấy tự suy nghĩ thì anh ấy mới thật sự hiểu được, tôi thích anh ấy thế nào.”

“Ý cô là gì?” Nhậm Ngã Hành nhất thời choáng váng, thích rồi lại không thích, anh sắp ngất rồi.

“Tôi hy vọng anh ấy có thể mở lòng đón nhận tôi, không cần bởi vì tôi mới rời xa vài phút mà bắt đầu sợ hãi, lo lắng tôi có thể rời xa anh ấy bất cứ lúc nào.” Cô muốn loại bỏ hoàn toàn cảm xúc bất an trong lòng anh.

“Nhưng cô không hướng dẫn nó thì nó sẽ chẳng thể hiểu được.” Mạnh Triết nhíu mày, anh đồng ý là cô chỉ muốn tốt cho Vũ Vọng nhưng như thế cũng hơi quá đáng.

Cô không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

“Không phải là cô muốn chúng tôi đi thức tỉnh nó giúp cô đó chứ?” Bạch Dật Phong nhìn cô, khó tin chỉ vào bốn người bọn họ. Vấn đề này đúng là quá khó mà.

“Đúng vậy.” Gật đầu, vẫn duy trì tươi cười.

“Nếu các anh không nỡ để anh ấy tiếp tục phiền muộn thì hãy cố gắng thức tỉnh anh ấy đi.”

“Cô....” Đỗ Vũ khó tin nhìn cô, cô lại dám lợi dụng bọn họ.

“...Quá gian xảo mà.”

Cô đứng dậy, mỉm cười nhìn lướt qua bốn người rồi hướng về phía Phong Long Sinh, nhẹ gật đầu tỏ ý mình phải về phòng rồi.

“Cám ơn lời khen.”

Nhìn theo bóng lưng của cô, Phong Long Sinh vui vẻ cười to rồi chỉ về hướng cô rời đi, đắc ý nói: “Vợ tương lai của Vũ Vọng thật sự quá thông minh.”

“Quá gian xảo thì có.” Nhậm Ngã Hành oán giận nói.

Cô gái kia lại có thể thản nhiên lợi dụng bọn họ nhưng vẫn không để cho người khác cảm thấy cô quá đáng.

“Ăn cơm xong, cùng đến phòng Vũ Vọng đi.” Mạnh Triết nói.

Bọn họ tình nguyện để cô lợi dụng.

****************

“Vũ Vọng?”

Bốn người đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bước vào liền thấy anh đang ngồi trên giường trầm tư. Lúc thì gãi đầu, lúc lại xoa mũi, lúc lại cười ngây ngô rồi lại biến thành tủi thân. Động tác cùng biểu cảm đa dạng kia khiến bọn họ không nhịn được lắc đầu.

Bốn người đi đến bên sofa ngồi xuống rồi lại gọi anh qua.

“Vũ Vọng, qua đây ngồi.” Đỗ Vũ hướng anh vẫy vẫy tay.

“A?” Nghe thấy có người gọi mình, anh liền ngây ngốc ngẩng đầu lên. Chẳng phải trong phòng chỉ có mỗi mình anh thôi sao?

Sau khi nhìn thấy bốn người đang ngồi trên sofa, anh lập tức giật nảy mình, vội vàng đứng dậy.

“Anh...Anh cả, sao các anh lại ở trong này?”

Mạnh Triết mỉm cười nhìn anh: “Qua đây ngồi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Vâng.” Anh ngoan ngoãn đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống rồi mù mịt nhìn Mạnh Triết, không biết anh muốn nói gì với mình.

Bốn người liếc nhau một cái rồi quyết định để cho Mạnh Triết nói trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.