Chồng Ngốc Của Tôi

Chương 1




Mở đầu

“Ba, ba vừa nói gì?”

Trong một khu nhà cao cấp ở Dương Minh Sơn truyền ra một giọng nói mềm mại, thanh âm đáng yêu mới nghe qua còn tưởng là của bé gái 12, 13 tuổi, ai ngờ âm thanh đó lại được phát ra từ miệng một cô gái vừa tròn 20.

“Ba...Ba vừa nói...Ba giúp con tìm chồng...”

Chủ nhân khu nhà này, Kiều Nguyên Sinh ấp úng lặp lại lần nữa. Đối với cô con gái này, ông vừa thương vừa sợ, ai biết chọc giận cô thì sẽ bị trừng phạt như thế nào.

Ông cũng đâu muốn cô nửa năm không để ý đến mình nhưng lần này ông thật sự hết cách. Ai bảo ban đầu ông không nghe cô khuyên nhủ, đem toàn bộ tiền ném vào nhà máy ở đại lục, kết quả một trận phong ba bất ngờ ập đến khiến mình tổn thất nghiêm trọng.

Tổn thất trên 100 triệu, trừ tuyên bố phá sản gần như không còn đường nào khác. Lúc này, Phong thị đưa ra yêu cầu kết thông gia còn sẵn lòng giúp đền bù tổn thất, ông như bị ma ám liền gật đầu đồng ý, còn, còn định luôn cả ngày cưới, là ngày 15 tháng sau nữa.

Hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn ông.

“Ba ở đại lục tổn thất tổng cộng bao nhiêu?”

Ba ngốc này, lúc đầu không nghe lời cô, cứ khăng khăng làm theo ý mình, giờ thua lỗ lại định bán nữ cầu vinh.

“Xấp...Xấp xỉ...Xấp xỉ...90 triệu....” Xấu hổ quá!

Ông vừa dứt lời, cô gái trẻ tuổi, con gái một của Kiều Nguyên Sinh, Kiều Nhung Ngọc liền nổi giận đạp ông một cái.

May mà mẹ lập tức kéo cô ra, nếu không thì một đá kia chắc chắn dừng lại trên người Kiều Nguyên Sinh đang vừa xấu hổ vừa chột dạ. Còn ông đuối lý nên càng không dám tránh.

“Con gái yêu, bớt giận đi.”

Nữ chủ nhân Kiều gia – Lâm Tuyết kéo con gái bảo bối ra vội vàng khuyên nhủ. Tuy bà không đồng ý với quyết định qua loa của chồng nhưng ai bảo ông đã đáp ứng người ta rồi, mà lấy tiền tài cùng quyền thế của Phong thị chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ đổi ý.

“Ba được lắm, không nghe lời con đem toàn bộ tiền đầu tư vào đại lục, giờ thì tốt rồi, thua lỗ còn định bán con để đền bù thiệt hại.”

Thật tức chết cô mà!

“Ba...Ba đâu có bán con...”

“Ba còn nói nữa! Đây chẳng phải là bán con thì là gì!” Vẫn còn dám chối.

“Con gái à, con nghe mẹ nói, nghe xong lại tức giận tiếp được không?”

Đừng nhìn con gái dáng người nhỏ nhắn, thanh âm đáng yêu như trẻ con, khuôn mặt dễ thương như búp bê nhưng khi cô tức giận có thể so sánh với núi lửa bùng phát.

Nhìn mẹ đang cố gắng xin cho ba, cuối cùng đành gật đầu, nghe xem bà muốn xin cho chồng thế nào.

“Bảo bối à, tuy ba con đã đáp ứng Phong thị còn tự ý quyết định ngày cưới nhưng ông ấy cũng đã nói trước với Phong thị sau khi con đi gặp đối phương, nếu không đồng ý liền hủy bỏ thỏa thuận, cùng lắm thì chúng ta tuyên bố phá sản rồi sống khổ qua ngày. Nếu con đồng ý bọn họ mới tuyên bố ra ngoài.”

Bà vừa nói, Kiều Nguyên Sinh ngồi bên cạnh liền liều mạng gật đầu.

“Ý mẹ là, muốn con đi gặp đối phương?”

Phong thị lại đồng ý yêu cầu của ông đơn giản thế sao? Ai, chẳng đơn giản như vậy đâu....

“Đúng, đúng, đúng...” Dưới cái trừng mắt hung dữ của cô, lập tức im lặng chẳng dám nói chen vào nữa.

“Đúng vậy, bảo bối, con xem....” Lâm Tuyết dịu dàng nhìn cô.

Ai, nếu ba đã đáp ứng người ta rồi thì đành vậy.

“Được, con đi.”

Nói thật, cô cũng chẳng quan tâm đến 90 triệu kia, tự cô cũng có thể bù vào. Thế nhưng, cô không muốn để ông biết mình làm gì ở nước ngoài cho nên mới không hỗ trợ từ đầu.

Không ngờ, ông còn có thể nhờ vào quan hệ thông gia để giải quyết, thật sự bội phục ông.

Quên đi, gặp một chút, nếu không đồng ý sẽ nói sau.

***********************************************

Chương 1

Phong cảnh thanh nhàn, Dương Minh Sơn vĩnh viễn là nơi người có tiền sống nhiều nhất Đài Loan, có thể bắt gặp rất nhiều biệt thự và xe thể thao nhập khẩu cao cấp ở khắp nơi. Song, với những người từ bé đến lớn rất ít sống ở Đài Loan mà nói thì cũng chẳng mấy hiếm lạ.

Kiều Nhung Ngọc quanh năm đều học ở nước ngoài, trừ kỳ nghỉ thì rất hiếm khi trở về. Mà lần này, cô định ở lại Đài Loan lâu dài.

Ba ngốc, ban đầu không nghe cô cứ cố chấp đem toàn bộ tiền đầu tư vào công ty đại lục, một trận phong ba, thua lỗ hết để lại một đống hỗn độn hại cô không thể không từ Mỹ quay về. Hiện tại thì tốt rồi, vì không để cho ông phá sản cô đành phải tham gia cuộc gặp mặt trá hình này.

Dựa vào tin tức thu thập được trong mấy ngày qua, cô đối với Phong thị cũng hiểu rõ ít nhiều.

Phong thị, do tổng giám đốc tiền nhiệm Phong Long Sinh tay trắng dựng lên. Hiện tại đã tham gia vào giới tài chính, bất động sản, truyền thông, vận tải biển và nhiều ngành khác, mà mỗi sản nghiệp đều đứng đầu các ngành. Trong thời gian khủng hoảng tài chính, phần lớn xí nghiệp Đài Loan đều ít nhiều chịu ảnh hưởng, chỉ có Phong thị tại thời điểm đó là thu vào không ít lợi nhuận, được xem như một kỳ tích trong giới thương nghiệp.

Mà kỳ quái nhất là, sau khi Phong Long Sinh về hưu vị trí tổng giám đốc liền do con trai độc nhất của ông đảm nhận. Tuy vậy, nhưng Phong Long Sinh vẫn nhận bốn người con nuôi thay phiên nhau ngồi lên vị trí tổng giám đốc xử lý mọi chuyện.

Về chuyện này, bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Có người nói Phong Long Sinh một đời cơ trí lại sinh ra một đứa bỏ đi; người lại nói bốn đứa con nuôi vì muốn tranh đoạt gia sản mà buộc ông từ chức nhường lại cho con trai để bọn họ dễ dàng khống chế; thậm chí còn nói, bốn người kia tuy là nhận nuôi thực ra chính là món nợ phong lưu thời trẻ, là con ruột của ông....Đủ loại tin đồn song Phong thị lại chẳng có bất kỳ ai ra mặt giải thích.

Mà bốn người kia chỉ có thể nói 'Trường Giang sóng sau xô sóng trước', đem lợi nhuận cùng quy mô của Phong thị tăng lên gấp đôi.

Mạnh Triết, 31 tuổi là con cả của Phong Long Sinh. Vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi cười, xử lý mọi chuyện tỉ mỉ cẩn thận, đối với mấy em trai khác họ yêu thương có thừa. Trừ mỗi tháng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh thì bình thường đều là giám đốc tài chính của công ty.

Đỗ Vũ, 30 tuổi vẻ mặt suốt ngày cợt nhả điển hình cho kiểu ‘khẩu phật tâm xà’, thường tại lúc người khác buông lỏng cảnh giác cho một đao chí mạng. Đảm nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, cũng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh hàng tháng.

Bạch Dật Phong, 30 tuổi, khôn khéo, nham hiểm, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với anh đều đánh giá anh so với hồ ly còn giảo hoạt hơn. Bình thường, với tính cách này nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hợp nhất, kết quả anh lại chạy đến giành chức giám đốc bộ phận khai thác khiến mọi người lọt tròng.

Nhậm Ngã Hành, 29 tuổi, ngã hành ngã tố (tự làm theo ý mình), người cũng như tên, ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy tuyệt không sợ đắc tội người khác nhưng có thể nói là người dễ nói chuyện nhất trong bốn vị tổng giám đốc Phong thị. Bình thường giữ chức tổng giám đốc công ty hàng không.

Thật ra, cô không mấy để ý đến Phong thị ra sao cũng không quan tâm rốt cuộc là mình phải gả cho ai, cô đều có biện pháp đối phó.

“Con gái yêu...”

Kiều Nguyên Sinh lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô. Nếu không phải vì gần 10 nghìn công nhân kia thì ông sẽ chẳng đồng ý hy sinh hôn sự của con gái bảo bối để bảo toàn công ty. Nhưng ông không thể ích kỷ như thế, để cho những người vất vả hơn nửa đời người kia cứ như vậy mà thất nghiệp, mất đi chỗ dựa lúc tuổi già.

Lâm Tuyết kéo tay chồng ý bảo đừng nói nữa. Con gái từ nhỏ đã rất có chủ kiến, mới sáu tuổi đã kiên trì muốn một mình sang Mỹ du học, đi suốt 13 năm, hiện tại cũng 20 rồi hẳn là biết bản thân muốn cái gì.

Trong lòng thở dài một tiếng không nói thêm gì nữa. Lộ ra nét mặt già nua, trong mắt tràn đầy không nỡ.

******************************

Xe tiến vào một biệt thự sang trọng, Kiều Nhung Ngọc xuyên qua cửa xe cẩn thẩn đánh giá tất cả. Không hổ danh là Phong thị, ô tô đi từ cổng đến nhà chính phải mất hơn 5 phút, ở nơi tấc đất tấc vàng như Dương Minh Sơn có lẽ cũng chỉ có vài người mới mua nổi một mảnh đất lớn như vậy.

Mà phong cảnh dọc theo đường đi thì khỏi phải nói. Một hàng tùng xanh dọc hai bên đường khiến cho người ta cảm thấy vừa trang nghiêm lại không mất đi vẻ thân thiết.

Tuy không thấy rõ cảnh sắc phía sau hàng cây tuy nhưng cô vẫn có thể nhìn ra chúng được bố trí rất tỉ mỉ. Có cơ hội, cô hy vọng có thể từ từ thưởng thức.

Xuống xe đi vào nhà chính, cô đối với vẻ ngoài khí phách âm thầm tán thưởng. Toàn bộ tòa nhà chính là phong cách châu Âu thời trung cổ, tường ngoài chỉ quét lớp sơn màu trắng làm cho người ta có cảm giác cổ kính xen lẫn hiện đại.

Ai, bề ngoài như vậy, tin rằng bên trong sẽ càng diễm lệ.

Quả nhiên, vừa vào bên trong đã có người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách. Dọc theo đường đi, có thể thấy được đồ cổ khắp nơi, giữa đại sảnh chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người ta âm thầm tán thưởng trong lòng. Trang trí bên trong đều giống như bên ngoài thật khiến người ta kinh ngạc. Quý khí mười phần nhưng vẫn không cảm thấy quá phô trương.

Kiều thị cũng xem như là xí nghiệp nổi tiếng Đài Loan song so với Phong thị thì hoàn toàn không đáng nhắc đến. Vợ chồng Kiều Nguyên Sinh bị tiền tài và quyền thế của Phong thị làm cho khiếp sợ rồi.

Vừa bước vào phòng khách, đã thấy có người ngồi bên trong. Kiều Nhung Ngọc nhìn mấy người đang ngồi vào chỗ của mình, thầm đánh giá địa vị của từng người.

Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng hẳn là người sáng lập Phong thị - Phong Long Sinh, còn bốn vị trẻ tuổi kia hẳn là bốn nghĩa tử trong truyền thuyết của ông. Chỉ có điều chưa thấy vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm của Phong thị đâu.

Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình liền thấy ánh mắt quan sát của năm người đều chiếu lên người cô. Cô cũng không mấy quan tâm, tự nhiên ngồi xuống mặc cho bọn họ đánh giá vẫn ung dung như cũ. Ba mẹ cô thì ngược lại, bị ánh mắt sắc bén kia dọa đến run sợ.

Phong Long Sinh mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cô gái này, có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn là một kiệt tác của thượng đế.

A, ấn tượng đầu tiên của người khác về cô là đáng yêu nhưng nhìn cô đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặt không đổi sắc, xem ra cô không giống như bên ngoài, khiến người ta có cảm giác không thể khinh thường.

Ra hiệu cho quản gia đứng phía sau cúi xuống: “Cậu chủ đâu?”

Chẳng phải đã bảo nó hôm nay ngoan ngoãn đừng chạy loạn sao? Hiện tại còn chưa thấy người đâu nữa.

“Hình như đang chơi ở trong hoa viên.” Quản gia nhỏ tiếng nói.

“Tôi đi gọi cậu ấy vào.”

Xua xua tay: “Đi đi.”

“Tổng giám đốc Phong...” Kiều Nguyên Sinh cực kỳ khẩn trương, sợ hãi mở lời.

“A, anh Kiều, anh không cần lo lắng, hiện tại tôi đâu còn là tổng giám đốc Phong thị.” Phong Long Sinh cười nói.

“Tuổi tác hai chúng ta không chênh lệch lắm, anh cứ gọi tôi một tiếng anh là được rồi.”

“Phong, phong, phong...Anh...” Ông càng thêm lo sợ.

“Con gái tôi...”

Sao bảo đừng lo lắng ông ta ngược lại càng lo lắng hơn vậy. Cười mở miệng cắt ngang lời nói của ông, để tránh ông lắp bắp quá lại cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Để tôi nói, cô Kiều...”

“Bác Phong gọi cháu Nhung Ngọc được rồi, gọi cô Kiều, cháu không nhận nổi.” Hợp tình nói.

“Được.” Hết sức hài lòng với thái độ của cô.

Bốn người khác đối với phản ứng của cô cũng thầm tán thưởng song bọn họ có việc nhờ Phong thị thì vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu cô là người khẩu phật tâm xà thì bọn họ chắc chắn sẽ không để cô đến gần Vũ Vọng.

Còn Kiều Nhung Ngọc sao có thể không nhìn ra ý đề phòng trong mắt bọn họ. Xem ra, lời đồn về chuyện tranh đoạt gia sản chắc hẳn là sai rồi. Không thèm để tâm, song nhìn vẻ mặt khẩn trương của bọn họ khiến cô càng thêm hiếu kỳ với vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm kia. Có lẽ là một người không tồi.

“Chú Kiều, tuy bốn đứa này chỉ là con nuôi của tôi nhưng tôi coi chúng như con ruột, luôn đối xử công bằng. Ý tôi là, nếu Nhung Ngọc vừa ý bất kỳ đứa nào thì tôi vẫn bằng lòng giúp chú.” Tuy muốn tìm vợ cho con nhưng cũng không thể ép buộc được, nếu con gái người ta thích người khác, ông đều không có ý kiến.

“Cha!”

Bốn người vừa nghe xong liền đồng thanh rống to. Nếu Vũ Vọng chưa tìm được hạnh phúc thì bọn họ cũng sẽ không kết hôn, đây là nguyện vọng chung của mọi người. Cô Kiều này, nếu Vũ Vọng không thích thì bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không cưới cô.

“Đừng nói nữa, cứ quyết định vậy đi.” Con trai ngu ngốc, ông không thể vì người khác gặp khó khăn mà lợi dụng khiến con gái người ta mất đi hạnh phúc.

“Bác Phong, hay là cứ đợi cậu Phong đến rồi nói tiếp.”

Kiều Nhung Ngọc nhàn nhạt nói. Thật sự, một chút hứng thú với bọn họ cũng không có ngược lại cô đối với Phong thiếu ngu dại trong lời đồn còn hiếu kỳ hơn. Cô vẫn thích người đơn thuần, đáng yêu, mấy người này, liếc một cái, vẫn là quên đi.

“Được.” Gật đầu, không nói gì nữa.

“Bảo bối à...” Kiều Nguyên Sinh kéo tay áo cô, muốn nói gì đó lại ngại nói ra.

Ông vốn tưởng rằng cô chỉ có thể gả cho tên ngốc kia, nhưng hiện tại nếu có lựa chọn khác tốt hơn thì ông hy vọng cô sẽ chọn một trong bốn người này, người như thế có vẻ xứng với cô hơn, mà bọn họ cũng có quyền có thế trong Phong thị, ông mới chấp nhận được.

Quay đầu lườm ông một cái, chẳng thèm để ý đến ông. Sao cô lại không biết trong lòng ông đang nghĩ gì, nhưng, đối với người đàn ông của mình , cô đều có tính toán riêng.

“Cha, bác quản gia nói cha tìm con.” Một giọng nói dễ thương chợt vang lên, một tượng đất nhỏ từ bên ngoài chạy vào. Quần áo trên người dính toàn bùn đất còn chưa nói, ngay cả trên mặt cũng nhem nhuốc hết.

Mấy người Kiều Nhung Ngọc nhìn về phía người đến, phản ứng khác hẳn nhau.

Phong Long Sinh nhíu mày nhìn con trai lại liếc sang quản gia đứng bên cạnh, tạm thời không biết nên nói gì.

Mạnh Triết thì tức giận nhìn anh: “Em vừa nghịch bùn đất ở hoa viên hả?”

Ngốc nghếch gãi gãi đầu, cười đến vô cùng rạng rỡ nói: “Em đang xới đất chăm hoa.”

Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu, thật sự hết cách với sự ngốc nghếch của anh.

Vợ chồng Kiều Nguyên Sinh chỉ nhìn lướt qua, tin chắc lời đồn Phong thiếu là kẻ si ngốc là sự thật, tiếp đó lại nhìn về phía con gái, chờ cô quyết định.

Lúc Kiều Nhung Ngọc nhìn thấy anh cả người toàn bùn đất lại chẳng hề thấy chán ghét, ngược lại còn thấy anh rất hồn nhiên, dễ thương. Mỉm cười dịu dàng, hướng anh vẫy vẫy tay.

Phong Vũ Vọng chỉ vào mình, khó hiểu nhìn cô gái trẻ tuối đang cười vô cùng dịu dàng kia. Cô thật xinh đẹp, quần áo màu trắng, tóc dài nhẹ bay, trong đôi mắt to toát ra vẻ ân cần, môi khẽ nhếch, gương mặt búp bê càng nhìn càng thích.

Sau khi thấy cô gật đầu, mới sợ hãi bước đến gần. Chưa từng có cô gái nào sau khi nhìn thấy anh còn cười dịu dàng như thế, cho dù nói chuyện với anh rất nhẹ nhàng vẫn đều có mục đích cả. Đứng cách cô khoảng một bước, nhìn nụ cười của cô liền xấu hổ chẳng dám tiến thêm nữa.

Ngồi trên sofa, Kiều Nhung Ngọc ra hiệu bảo anh ngồi xổm xuống.

Quay đầu nhìn cha và các anh một chút, sau khi thấy cha khẽ gật đầu mới chậm chạp ngồi xuống trước mặt cô.

Chỉ thấy cô lấy khăn tay từ trong túi xách ra, một tay nâng mặt anh, tay kia từ từ lau sạch bùn đất trên mặt anh.

Động tác của cô hù dọa anh, ngoại trừ cha và các anh thì chưa từng có ai đối xử dịu dàng với anh như thế, anh không nhịn được liền đắm chìm trong nụ cười của cô. Bỗng nhiên, anh hy vọng có thể giữ cô bên mình mãi mãi, nhưng vừa nghĩ đến tình huống của mình lại chán nản cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nhìn hành động của con gái, vợ chồng Kiều Nguyên Sinh lập tức biết cô đã chọn đối tượng cho mình rồi. Tuy có chút ngốc nghếch song nhìn kỹ lại cảm thấy anh là một chàng trai đáng yêu.

Nhìn thấy lệ quang lóe lên trong mắt anh, cất khăn tay vào trong túi, hai tay nâng mặt anh lên, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại khóc?”

Nghe được giọng nói của cô, còn quan tâm mình vì sao khóc khiến anh ngẩn người nhìn cô, vô thức nói ra lý do: “Em sẽ không thích tôi bởi vì tôi là kẻ ngốc.”

Sau khi dùng trán khẽ chạm trán anh một cái liền kéo anh đứng lên, chỉ vào ghế sofa: “Anh ngồi đây đợi một chút, em có lời muốn nói với cha anh.”

Nói xong, quay đầu nhìn về phía Phong Long Sinh, đúng mực yêu cầu: “Bác Phong, cháu có thể nói chuyện riêng với bác được không?”

Nếu đã chọn được đối tượng vừa ý thì cô phải ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào Phong gia, không thể để cho người ta bàn tán được.

Phong Vũ Vọng ngoan ngoãn ngồi lên sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, thẳng lưng, không dám cử động, chăm chú nhìn cô.

Mỉm cười với anh rồi quay đầu tiếp tục nhìn thẳng Phong Long Sinh.

Phong Long Sinh gật đầu ý bảo cô cùng ông lên lầu.

“Bảo bối...”

Kiều Nguyên Sinh muốn nói gì đó nhưng cô không hề quay đầu lại, vẫn đi theo Phong Long Sinh lên lầu, ông chỉ có thể bất lực nhìn về phía vợ. Lâm Tuyết nắm tay chồng, vỗ nhẹ mu bàn tay ông ý bảo đừng bận tâm.

Đám người Mạnh Triết thấy anh sau khi Kiều Nhung Ngọc lên lầu vẫn ngồi thẳng người trên sofa, liền cảm thấy buồn cười.

“Em trai à, em đâu cần ngồi ngay ngắn như thế chứ?” Đỗ Vũ giễu cợt anh.

“Dạ?”

Cho đến lúc không thấy bóng lưng cô nữa, anh mới cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Đỗ Vũ, không hiểu anh muốn nói gì.

“Cô Kiều chỉ bảo em ngồi lên ghế sofa chứ đâu bảo phải ngồi ngay ngắn giống như đi học thế kia.” Bạch Dật Phong cũng cảm thấy dáng ngồi của anh quá khoa trương khiến cho mình không tự chủ được cũng ngồi nghiêm túc hẳn.

“Vâng.” Tuy mồm nói vâng nhưng vẫn ngồi yên như cũ.

Nhậm Ngã Hành lắc đầu một cái không nói gì còn Mạnh Triết chỉ cười không nói.

Lâm Tuyết cảm thấy anh tuy hơi ngốc nhưng vẫn rất đáng yêu, vì thế liền mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh.

Cảm giác có người ngồi bên cạnh toàn thân Phong Vũ Vọng lập tức cứng đờ, bắp thịt đều rắn lại gần như có thể thấy được gân xanh.

Vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng đi, đừng quá khẩn trương.”

“Bã xã?”

Kiều Nguyên Sinh khó hiểu nhìn vợ, cảm thấy bà hình như hơi thích tên ngốc này rồi.

Anh chậm chạp quay đầu, lúc thấy nụ cười của bà giống như cô gái kia lại càng thêm lo lắng. Cứng ngắc nhếch khóe miệng cười đến vô cùng khó coi. Bởi vì cha và các anh đã nói: nếu người khác cười với mình thì phải cười đáp lại, không thể vô lễ.

Nhìn thấy động tác cứng ngắc của anh, bốn người kia không nhịn được cười. Còn chưa từng thấy anh lo lắng đến thế đâu, nhìn động tác quay đầu kia đã thấy buồn cười rồi.

Tiếp tục cười, vẫn dịu dàng vỗ vai anh: “Chàng trai, đừng quá lo lắng như thế, thả lỏng nào.”

Hít thở sâu, cố gắng muốn thả lỏng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Anh thả lỏng một cái, cả người lập tức ngã xuống sofa, giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng do ghế sofa quá mềm nên không thể đứng dậy nổi. Chỉ thấy anh cố gắng giãy dụa trên ghế sofa giống như con rùa vô pháp lật người, tứ chi cố gắng lắc lư vẫn không có hiệu quả. (dễ thương wa! :D3 )

Mạnh Triết bật cười, vươn tay ra kéo anh ngồi dậy. Ba người kia cũng bật cười, đùa cậu em này thật sự rất vui.

Kiều Nguyên Sinh cũng cảm thấy tên ngốc này thật sự quá đáng yêu, không nhịn được nở nụ cười đầu tiên sau khi tiến vào nơi đây.

Sau khi Lâm Tuyết ngồi xuống liền cười hỏi anh: “Chàng trai, cháu tên là gì?”

“Phong...Phong Vũ Vọng.” Cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Bao nhiêu tuổi?”

“26 tuổi.” Vấn đề Lâm Tuyết hỏi, anh đều ngoan ngoãn trả lời.

“Thích cô gái vừa nãy không?” Ha ha, cậu nhóc này thật thú vị, so với đám con nhà giàu bây giờ, anh hoàn toàn như một thiên sứ đơn thuần.

“Thích...Thích...”

Trả lời xong lại càng cúi đầu thấp hơn. Cô gái vừa nãy cười vô cùng dịu dàng với anh, lần đầu tiên có người đối xử với anh như thế, còn lau mặt giúp anh nữa.

“Em trai à, đầu cậu sắp rớt xuống đất rồi kìa.” Đỗ Vũ trêu chọc anh.

“A!” Nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, còn không quên lấy tay đỡ chặt cằm, dáng vẻ như sợ đầu sẽ thật sự rơi xuống đất. Kết quả, phản ứng của anh lại chọc cho mọi người cười vang.

“Muốn biết tên cô gái kia không?” Càng lúc càng cảm thấy anh đáng yêu, Lâm Tuyết tiếp tục hỏi.

“...Muốn...Muốn...” Mặt đỏ bừng, không dám nhìn bà, nhỏ giọng nói.

“Cô gái đó tên Kiều Nhung Ngọc, là con gái của cô và chú này.” Chỉ chỉ ông xã đang ngồi bên cạnh.

Phong Vũ Vọng ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Kiều Nguyên Sinh, đúng lúc thấy ông cười với mình liền theo bản năng cười đáp lại, sợ sệt lên tiếng chào hỏi.

“Chào chú ạ.”

Hóa ra cô gái xinh đẹp kia tên là Kiều Nhung Ngọc, người đáng yêu, tên cũng đáng yêu a.

“Ngoan lắm.”

Mỉm cười, cảm thấy tên ngốc này được Phong gia giáo dục rất tốt, rất lễ phép tuy hơi nhát gan nhưng không khiến người ta cảm thấy vô lễ.

“Em xem, nhà bọn họ có phải đều thích cậu ấy rồi không?” Đỗ Vũ nhỏ giọng hỏi Bạch Dật Phong ngồi bên cạnh.

“Chẳng biết có phải là thật tâm không.” Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng.

Phong gia có quyền có thế, cô gái vì tiền mà tiếp cận bọn họ nhiều không kể xiết, bọn họ không hy vọng Vũ Vọng đơn thuần bị tổn thương.

“Cứ quan sát thêm rồi sẽ biết.” Mạnh Triết lý trí nói.

Nhậm Ngã Hành gật đầu: “Nhật cửu kiến nhân tâm” (ở lâu mới biết lòng người)

Nhưng trong mắt vị Kiều phu nhân này chỉ có thành ý không một tia dối trá, hy vọng bọn họ là thật tâm thích cậu ấy.

*******************

Phong Long Sinh đi vào thư phòng rồi ngồi xuống bàn tiếp khách: “Tới đây ngồi đi.”

Kiều Nhung Ngọc đi tới ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống, mở to mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng lão tướng trên thương trường này.

“Nói đi, cháu có điều gì muốn nói riêng với bác.”

Ông thật sự rất tò mò, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô với Vũ Vọng ban nãy, trong lòng ông liền le lói một tia hy vọng, hy vọng cô có thể hiểu được điểm tốt của Vũ Vọng. Nhưng lúc nghe cô bảo muốn nói chuyện riêng với mình thì không khỏi có chút thất vọng, cô nhất định là muốn đòi hỏi thêm chút gì đó.

Vì con trai, chỉ cần không quá đáng, ông đều đáp ứng. Chỉ là không ngờ mình lại nhìn nhầm người, ông còn cảm thấy cô khác với những cô gái ham hư vinh bây giờ nữa.

Kiều Nhung Ngọc lấy từ trong túi xách ra tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông.

Đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn rõ con số ở phía trên không khỏi kinh ngạc. 100 triệu?

“Đây là?”

“Cháu biết bác Phong đưa ra điều kiện kết thông gia là vì muốn giúp ba cháu, số tiền là 90 triệu, cháu đưa thêm 10 triệu coi như là lợi tức, hiện tại xin trả đủ cho bác.”

Nhíu mày, đặt tờ chi phiếu trong tay lên bàn trà: “Chẳng phải Kiều thị đầu tư thất bại ở đại lục, sắp phá sản hay sao? Sao còn có tiền trả?”

Nếu như chính mình có tiền để giải quyết vấn đề thì sao còn chấp nhận yêu cầu của ông? Quá kỳ quái.

“Lúc đầu cháu đã nhắc nhở ba cháu đừng đầu tư toàn bộ tiền vào đại lục nhưng ông ấy không nghe, kết quả là tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với nguy cơ phá sản.”

“Vậy ý cháu là sao?”

Chẳng lẽ cô thà để công ty phá sản cũng không muốn kết hôn với Vũ Vọng sao? Không phải ông đã nói, cho dù cô chọn một trong bốn người kia thì ông vẫn giúp đỡ công ty cô mà, hiện tại, cô là vì cái gì đây? Đối với hành động của cô, người từng trải như Phong Long Sinh cũng thấy hồ đồ rồi.

“Lúc xảy ra chuyện, cháu đang ở Mỹ nên không rõ lắm, chờ đến khi bị ba gọi về thì mới biết ông đã nhờ bác Phong giúp đỡ và đã đồng ý đám cưới của hai nhà.” Kiên nhẫn giải thích rõ tình huống.

“Vậy là cháu không muốn gả cho một trong năm đứa chúng sao?” Nếu không cô cũng sẽ chẳng trả lại 90 triệu này.

Cười cười, chưa vội trả lời vấn đề của ông, chỉ tiếp tục nói: “100 triệu này là tiền của cháu trả lại cho bác, ba mẹ cháu cũng không biết.”

Lời vừa nói ra thật sự khiến Phong Long Sinh khiếp sợ, một cô gái chưa tới 20 tuổi lại có thể mặt không đổi sắc lấy ra 100 triệu, thật đúng là khiến cho người ta giật mình.

“Vậy ba cháu...Vì sao?” Nếu cô có nhiều tiền như vậy, sao không giải quyết giúp ba mình.

“Ba cháu không hề biết cháu làm gì ở Mỹ mà cháu cũng không định nói cho ông biết.” Đây mới là mấu chốt.

“Vậy cháu làm gì ở Mỹ?” Ông thật sự rất hiếu kỳ, một cô gái nhỏ phải làm gì mới có thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.

“Trong thời gian du học, cháu chỉ tùy ý đầu tư một chút, nhờ may mắn nên cũng kiếm được.”

Cô nói rất thoải mái, Phong Long Sinh lạị không mấy tin tưởng, chỉ nhờ may mắn thì sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng mà, ông phải nhìn cô gái này với cặp mắt khác xưa rồi.

“Vậy cháu đồng ý kết hôn với con bác không?” Ông tương đối quan tâm đến vấn đề này.

“Đồng ý.” Cô chẳng chút ngại ngùng, quả quyết trả lời.

Nghe được câu trả lời của cô liền mỉm cười, cô gái này, rất có chủ kiến cũng rất thú vị.

“Cháu chọn ai?” Mặc dù không hy vọng nhiều nhưng ông vẫn mong cô chọn con trai mình.

“Phong Vũ Vọng.”

“Vì sao?”

Tuy câu trả lời đúng như ông mong muốn song ông vẫn chưa rõ lắm, con trai mình so với bốn người kia còn kém xa, thế mà cô lại chẳng chút do dự chọn Vũ Vọng, thực sự khiến ông hơi khó hiểu.

“Cháu muốn anh ấy.”

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã biết anh là người đàn ông cô muốn. Cho dù anh ngốc nghếch nhưng cô vẫn muốn anh.

Cô gái này, thật đúng là chẳng biết sợ.

“Vậy tại sao cháu lại trả lại tiền?” Nếu cô đồng ý kết hôn sao còn muốn trả lại tiền, suy nghĩ của cô gái này thật khiến người ta khó hiểu.

Đứng lên, dũng cảm nhìn ông, cao giọng nói: “Bởi vì cháu muốn chúng cháu bình đẳng, cháu không muốn người ngoài có cơ hội dùng chuyện này làm tổn thương anh ấy.”

Cô nhận ra, anh cực kỳ để ý đến chính mình khác với mọi người. Nếu có người dùng chuyện này để chế giễu anh thì chắc chắn anh sẽ bị tổn thương, cô phải bảo vệ anh.

Rất tốt, còn chưa gả vào đã nghĩ phải bảo vệ chồng rồi, con dâu như thế ông định rồi, không để Vũ Vọng cưới cô thì đúng là tổn thất lớn của Phong gia. Trong mắt lộ vẻ tán thưởng, cô gái này, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật trung tâm của gia tộc Phong thị.

“Nếu lựa chọn những người khác cháu sẽ không làm như vậy, nhưng nếu là anh ấy thì cháu muốn bảo vệ anh ấy.” Cô tỏ rõ lập trường kiên định của mình.

“Tốt.”

Vỗ tay, cầm tờ chi phiếu trên bàn trà lên: “Chi phiếu này bác nhận, con dâu như cháu Phong gia cũng muốn định.”

Mỉm cười, tiếp lời: “Cháu sẽ không bỏ chạy.”

“Vậy cháu có muốn chuyển vào Phong gia luôn không? Tiện thể bồi dưỡng tình cảm với Vũ Vọng.” Như vậy, cô muốn chạy cũng chẳng được.

A, ông già gian xảo, song cô cũng không quan tâm.

“Có gì không thể chứ.” Dù sao, cô cũng không định chạy, nếu chọn anh là người đàn ông của mình thì cô dĩ nhiên muốn tự mình bảo vệ anh.

Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, có những chuyện chỉ cần tự hiểu trong lòng là được.

**********************************

Phong Long Sinh và Kiều Nhung Ngọc cùng nhau xuống lầu, mọi người bên dưới khẩn trương nhìn họ, không biết rốt cuộc hai người đã nói những gì. Phong Vũ Vọng thấy Kiều Nhung Ngọc đi xuống lập tức nhảy lên, chạy đến bên cạnh, lôi kéo cô.

Mỉm cười nhìn anh, không hề giãy dụa mặc anh lôi kéo.

“Anh Phong...Anh cùng Ngọc Nhi...” Kiều Nguyên Sinh thu lại nụ cười, đứng lên, lo lắng nhìn ông.

Phong Long Sinh đi đến bên cạnh, nắm lấy tay ông dùng sức lắc mạnh mấy cái: “Chú Kiều, sau này chúng ta chính là thông gia.”

“Hả?” Kiều Nguyên Sinh khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía con gái.

Lâm Tuyết có chút ngạc nhiên, bà còn tưởng cô yêu cầu nói chuyện riêng với Phong tổng là vì muốn từ chối đám cưới này.

Bốn người khác cũng cực kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau trong lòng đều nảy sinh nghi ngờ. Không phải cô chọn một trong bốn người họ đó chứ?

“Nhung Nhung...” Lắc tay cô, muốn cô chú ý đến mình.

Nhung Nhung? Sao cô vừa mới xuống lầu đã có thêm một tên gọi đáng yêu như vậy rồi?

“Sao thế?” Quay đầu liền thấy anh bĩu môi, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

“Thông gia là cái gì?” Anh chưa từng nghe qua từ này, anh hoàn toàn không biết nó có ý nghĩa gì.

Đưa tay nắm lấy mũi anh, cười nói: “Là em và anh kết hôn rồi trở thành người một nhà.”

Anh sẽ không hỏi cô kết hôn là gì chứ? Vậy cô có thể giải thích cho anh hiểu.

Mũi bị nắm không thể hô hấp được, hai tay liền quơ tứ tung song lại chẳng nỡ đẩy cô ra, đành phải tốn công vô ích giãy dụa.

“Ngọc Nhi, ý con là, con quyết định chọn Vũ Vọng?” Lâm Tuyết hoàn toàn không ngờ con gái từ nhỏ rất có chủ kiến lại đồng ý đám cưới này.

Kiều Nguyên Sinh đứng ngẩn người, còn Phong Long Sinh thì vô cùng vui sướng cười lớn. Bốn người kia lại liếc nhau một cái, nghi ngờ trong lòng càng sâu.

Cô ấy chọn Vũ Vọng? Không có ý đồ gì chứ?

Kiều Nhung Ngọc gật đầu, thấy anh bởi vì nín thở mà mặt đỏ bừng liền mỉm cười, buông tay.

Anh vội vàng dùng sức hút từng ngụm không khí, có chút ai oán nhìn cô, tủi thân che cái mũi đỏ hồng: “Nhung Nhung bắt nạt người ta.”

“Anh biết kết hôn là gì không?” Thấy anh chẳng hề phản ứng với từ kết hôn, cô nghi ngờ hỏi.

Vuốt vuốt mũi, gật đầu, rầu rĩ trả lời: “Anh biết.”

Hả? Nở nụ cười, anh thật sự quá đáng yêu mà.

“Là gì, nói em nghe xem.”

“Là em về sau sẽ ở cùng một chỗ với anh, mãi mãi không rời xa.” Anh kiêu ngạo ưỡn ngực, tay che mũi thả xuống chống ngang hông, hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ đang khoe khoang bảo bối của mình.

Vẻ mặt cùng động tác đáng yêu của anh chọc cho mọi người cười vang.

Vỗ nhẹ tay anh ý bảo anh cúi xuống. Hết cách rồi, anh thật sự quá cao, có lẽ trí lực anh có vấn đề nhưng thân thể thì một chút vấn đề cũng chẳng có. Ít nhất là 185cm, mà dáng người nhỏ nhắn 158cm như cô muốn chạm vào mặt anh hay làm gì đó quả thật quá khó khăn.

Ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn cô.

Từ trước đến giờ Kiều Nhung Ngọc toàn bị gọi búp bê, hiện tại cô lại cảm thấy Phong Vũ Vọng so với mình còn đáng yêu hơn. Cô chỉ có vẻ ngoài dễ thương chứ bên trong thì hoàn toàn ngược lại. Còn anh, đáng yêu từ trong ra ngoài khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

Cô nâng mặt anh lên, đặt xuống một nụ hôn trên má rồi vội rời đi. Tuy chỉ đúng một giây ngắn ngủi nhưng vẫn làm cho mọi người sững sờ đặc biệt là Phong Vũ Vọng. Hoàn toàn ngây người, chỉ có thể lấy tay che má, hai mắt mở to, cười ngốc nghếch.

Nhung Nhung hôn anh, thật hạnh phúc quá....

Kéo tay anh đi đến trước mặt ba mẹ mình: “Ba, mẹ, chúng ta về thôi.”

“Được.” Lâm Tuyết sực tỉnh rồi đi đến bên chồng kéo tay ông.

Phong Long Sinh vẫn nắm chặt tay ông: “Chú Kiều, ngày mai tôi đến công ty chú để bàn chuyện hôn sự.”

“Được.” Kiều Nguyên Sinh vẫn chưa hồi tỉnh từ trong khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại.

“Em phải về nhà sao?”

Phong Vũ Vọng chợt tỉnh lại, vội vàng lôi kéo cô. Vừa nghe đến cô nói phải về nhà anh liền hết sức khẩn trương, chỉ sợ không được gặp lại cô nữa.

Nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Em quay về dọn đồ, ngày mai anh qua đón em.”

“Đón em?” Nhất thời không phản ứng kịp.

Bốn người còn lại liếc nhau lần nữa, càng thêm nghi ngờ. Cô muốn ở lại Phong gia?

“Ngốc ạ, ngày mai anh đến nhà đón em, về sau chúng ta sẽ cùng một chỗ không xa nhau nữa.”

“Thật sao?”

Nghe xong, anh vui mừng khoa chân múa tay, chỉ kém chưa có nhảy dựng lên, kéo tay cô ra sức lắc: “Bây giờ anh lập tức đến nhà đón em.”

Đỗ Vũ đi đến bên cạnh, đập một cái vào gáy anh: “Cô ấy còn chưa về đâu.”

Đáng thương buông tay cô ra, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ một cái, chu môi nói: “Vậy Nhung Nhung đừng về nữa.”

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, Kiều Nhung Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười. Lập tức kéo anh dẫn đầu đi ra cửa, sau khi đến bên cạnh xe liền dừng lại rồi quay đầu nhìn anh.

Anh nháy mắt, chỉ kém chưa vẫy vẫy đuôi, vẻ mặt đáng yêu giống như cún con nhìn cô.

Nhìn kỹ xung quanh, đứng trên bậc thềm như vậy hai người mới không chênh lệch quá nhiều.

Hai tay quàng qua cổ anh, tươi cười nói: “Em phải về dọn đồ, ngày mai anh đến sớm đón em là được rồi.”

Hai tay anh vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, vốn đang rất vui vẻ vì mình có thể ôm cô nhưng nghe cô nói muốn về nhà lập tức mất hứng, thở phì phì, bĩu môi: “Không cho em về.”

Hôn môi anh một cái, tuy rất thích anh quấn lấy mình nhưng cô không định để anh tùy hứng, cô cũng có kiên trì của mình: “Vậy ngày mai không cho phép anh đến đón em, em cũng chẳng đến đây nữa.”

Nghe thế, anh lập tức lo sợ, hai tay đặt trên eo cô dùng sức ôm chặt cô vào lòng: “Không muốn.”

Mỉm cười: “Vậy ngày mai anh đến đón em nhé?”

“Được rồi.” Trả lời rất tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Ngoan lắm.” Tay nhẹ vỗ đầu anh tỏ ý khen thưởng.

Buông cô ra chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.

Nhìn hành động của anh liền nở nụ cười, tên này chẳng ngốc lắm đâu, còn biết phải thưởng nữa. Thuận theo yêu cầu của anh, sau khi ấn xuống môi anh một nụ hôn liền buông anh ra chuẩn bị vào xe.

Năm người Phong gia nhìn thấy một màn như thế đều cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là bốn người kia, tại thời khắc này bọn họ nguyện ý tin tưởng cô là thật lòng.

Phong Vũ Vọng tựa vào cửa xe, lưu luyến không rời: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, ngày mai anh sẽ đến đón em từ rất rất sớm, em phải ở cùng một chỗ với anh.”

“Được.”

Vỗ nhẹ tay anh: “Em ở nhà chờ anh qua đón, hôm nay anh phải ngoan ngoãn đó.”

“Ừ.” Ra sức gật đầu, tỏ ý mình nhất định sẽ rất rất ngoan.

“Vậy mai gặp lại.” Sau khi vẫy tay tạm biệt liền bảo tài xế lái xe rời đi.

Anh vẫn cứ mãi vẫy tay đuổi theo xe, cho đến khi không nhìn thấy xe nữa mới dừng lại.

“Vũ Vọng?” Mạnh Triết đi đến bên cạnh, vỗ vai anh ý bảo đi vào nhà.

Anh rất vui mừng khoa chân múa tay chạy lướt qua mọi người, vừa chạy vừa la: “Mau mau, đi ngủ, ngày mai còn đi đón Nhung Nhung.”

Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại sẽ là ngày mai.

“Vũ Vọng à, giờ mới 3h chiều thôi...” Đỗ Vũ nghe thấy tiếng hét của anh, đang định đưa tay ra ngăn cản thì anh đã chạy lên phòng mất rồi.

Những người khác vừa cười vừa lắc đầu trước sự đáng yêu của anh.

“Để nó đi đi, nó vui là được rồi.” Phong Long Sinh cười nói, đã lâu rồi mới thấy anh vui vẻ như thế.

“Nó đừng có nửa đêm thức dậy rồi bảo chúng ta đưa đi đón người là được.” Đây mới chính là vấn đề Đỗ Vũ lo lắng.

Bạch Dật Phong sờ cằm nghĩ ngợi: “Rất có thể đó.”

“Vậy hiện tại chúng ta có phải cũng nên đi ngủ hay không?” Như thế bọn họ mới có tinh thần, miễn cho lúc đó mọi người mắt đỏ rực đứng trước cửa Kiều gia làm người khác kinh sợ.

Nhậm Ngã Hành trừng anh một cái.

Còn Mạnh Triết chỉ cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều: “ Đâu cần phô trương đến thế.”

Anh lo lắng là vấn đề khác.

“Cha, cha cảm thấy vị tiểu thư Kiều gia kia sẽ đối tốt với nó sao?”

Liếc bọn họ một cái ý bảo cùng vào thư phòng: “Chúng ta vào thư phòng rồi nói.”

Vẫn nên nói rõ chuyện Nhung Ngọc một chút tránh cho về sau có gì hiểu lầm sẽ không tốt.

*******************

Ba người ngồi trên xe, đặc biệt là vợ chồng Kiều Nguyên Sinh đầy một đống nghi vấn muốn hỏi.

“Bảo bối, con thật sự muốn gả cho Phong Vũ Vọng?”

Tuy hiện tại Kiều Nguyên Sinh không cần lo lắng công ty phá sản nhưng ông lại bắt đầu lo cho hạnh phúc của con gái. Ông vẫn cảm thấy tên ngốc Phong Vũ Vọng kia không xứng với con gái mình.

“Đúng vậy, bảo bối, con nhất định phải gả cho tên ngốc đó sao?”

Mặc dù Lâm Tuyết cũng cảm thấy anh ngây ngô, đáng yêu nhưng liên quan đến hạnh phúc của cô, bà vẫn hy vọng cô nên chọn một người có thể đem lại hạnh phúc cho mình.

Khẽ mỉm cười: “Ba, mẹ, con khẳng định chính là anh ấy.” Vừa nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của anh cô liền thấy vui vẻ.

Phong Long Sinh liếc Lâm Tuyết một cái rồi vỗ nhẹ vai cô: “ Chúng ta hy vọng con có thể hạnh phúc.”

“Đúng vậy, con xác định nó có thể cho con hạnh phúc sao?”

Đây chính là điều Lâm Tuyết lo lắng, bốn người kia xem ra đều chẳng phải là hạng người hời hợt, nếu đến lúc Phong Long Sinh mất đi, bọn họ chiếm đoạt gia sản rồi đuổi cô đi thì phải làm sao.

Cô còn không biết hai người đang lo lắng điều gì sao? Có lẽ họ chưa nhìn ra nhưng cô thì thấy rất rõ, bốn người đó đối với bác Phong là tôn kính có thừa, đối với Phong Vũ Vọng lại càng vô cùng thương yêu. Ngược lại, cô tin rằng, nếu sau này cô bắt nạt anh thì bốn người bọn họ sẽ bất chấp thủ đoạn để đối phó với mình.

“Con chắc chắn. Mẹ, hai người không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu sao?”

‘Phì’ một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ, động tác cứng ngắc của anh Lâm Tuyết khó nhịn được cười: “Nó thật sự rất đáng yêu.”

Kiều Nguyên Sinh gật đầu, không muốn thừa nhận cũng chẳng được, anh thật sự quá đáng yêu.

“Anh ấy so với những kẻ chỉ biết chơi bời, khoác lác khắp nơi kia thì tốt hơn nhiều.”

Người đàn ông đáng yêu như vậy, thật sự là thế gian khó tìm, cô không nắm giữ được thì quả thật có lỗi với chính mình.

“Con xác định là được rồi, ba và mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con.” Chỉ cần con gái vừa lòng, bà liền đồng ý.

Nhìn Kiều Nguyên Sinh một cái, mỉm cười ôm lấy tay ông: “Ba à, đừng quá lo lắng, con sẽ hạnh phúc mà.” Có lẽ ba cũng có chút tự trách đi.

“Ừ.”

Ông có thể không tự trách sao? Nếu con gái không hạnh phúc thì ông giữ lại công ty này có ích lợi gì? Ông liều mạng kiếm tiền là muốn để vợ và con gái hạnh phúc. Lúc trước, đồng ý yêu cầu của Phong thị chỉ vì Phong Long Sinh bằng lòng để cô chọn giữa con trai ruột và một trong bốn người con kia của ông thôi.

Tựa đầu vào vai ông, cười đến cực kỳ hạnh phúc.

**********************

“Ba nuôi, ba nói cô gái kia trả lại chúng ta 90 triệu còn đưa thêm 10 triệu nữa?” Đỗ Vũ kinh hô.

“Cô ấy trả lại tiền còn đồng ý gả cho Vũ Vọng?” Bạch Dật Phong cũng cảm thấy khó tin.

Đương nhiên, không phải anh nói Vũ Vọng không tốt mà dựa vào suy nghĩ của những cô gái bình thường thì chẳng ai muốn gả cho một người si ngốc cả.

“Không phải Kiều thị đầu tư vào đại lục thất bại sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Mạnh Triết thấy rất kỳ lạ. Nếu có tiền sao còn đồng ý yêu cầu của bọn họ nữa.

“Nếu cô ấy đồng ý thì sao vẫn trả lại tiền?” Đây là điều mà Nhậm Ngã Hành nghĩ mãi không ra.

Phong Long Sinh mỉm cười, xem ra phản ứng của bọn họ chẳng khác gì so với lúc ông nhìn thấy tờ chi phiếu này.

“Ba nuôi, đừng cười nữa, mau nói đi.” Nhậm Ngã Hành sốt ruột hô to.

“Để từ từ ba trả lời.”

Bốn đứa này, mỗi đứa một câu, hiện tại ông già rồi đâu thể nhớ hết được. Nhưng vấn đề tuổi tác này cũng chỉ ông có thể nói thôi, nếu ai nói ông già thì ông sẽ chạy tới phân cao thấp ngay.

“Tổng cộng nó đưa ba 100 triệu, chi phiếu đây.” Lấy tờ chi phiếu trong ngăn tủ ra rồi đặt lên bàn trà.

Đỗ Vũ xông lên trước, mở tờ chi phiếu ra, đúng là 100 triệu.

“Ba xác định tờ chi phiếu này là thật sao? Sẽ không phải là giả chứ?”

“Ba đã gọi đến ngân hàng hỏi rồi, chi phiếu là thật.” Vừa rồi lúc đi lên, không nhìn thấy ông gọi điện thoại sao, thật là.

“Woa, cô gái này không đơn giản mà, nghe nói còn chưa tới 20.” Hiện tại, Đỗ Vũ cảm thấy cô gái với gương mặt trẻ con cùng nụ cười đáng yêu kia thật sự quá lợi hại.

“Ba đã hỏi kỹ rồi, xác định 100% là muốn gả cho Vũ Vọng.”

Nhớ lại lúc mới nghe cô quyết định chọn đứa con ngốc kia ông cũng cảm thấy rất khó tin, trong nháy mắt ông còn tưởng mình nghe lầm nữa.

“Vậy cô ấy biết tình trạng của Vũ Vọng không?” Bạch Dật Phong không hy vọng đến khi thực sự gả vào lại ầm ỹ bọn họ lừa gạt gì gì đó.

Gật đầu.

“Ba nghe cách nói chuyện của nó liền vô cùng chắc chắn nó biết rõ tình trạng của Vũ Vọng.”

“Vậy là được rồi.” Như vậy, anh tạm thời chấp nhận cô, chờ sau khi cô gả vào mới quan sát kỹ càng.

“Nó nói, ba nó không biết số tiền này, là tự nó bỏ tiền túi ra.” 100 triệu, đừng nói đến người bình thường cho dù là bọn họ cũng chưa chắc lấy ra dễ dàng như thế.

“Cô ấy có nhiều tiền vậy sao?” Mạnh Triết không tin.

“Ha ha, con bé nói nó ở Mỹ đầu tư, có chút may mắn. Thế nhưng, ba không mấy tin tưởng, chỉ dựa vào may mắn thì sao có thể kiếm được tiền chứ.” Thế nhưng, ông vẫn chẳng thể đoán được rốt cuộc cô đầu tư gì ở Mỹ.

“Mỹ? Đầu tư?”

Đỗ Vũ nhíu mày, khoan, ở Mỹ, nói đến đầu tư anh chỉ nghĩ đến một người, nghe nói chỉ cần là cổ phiếu người kia chọn trúng thì trong vòng 3 ngày chắc chắn là kiếm ra tiền. Đừng nói ngày kiếm 100 ngàn, muốn 1 triệu, 10 triệu cũng được. Nhưng, người kia chính là cô gái chưa đến 20 sao?

“Em đang nghĩ gì vậy?” Nhìn dáng vẻ của anh, Mạnh Triết thử hỏi. Qua lời của ba nuôi, anh chỉ có thể nghĩ đến người đầu tư thần bí ở Mỹ kia.

“Giống như anh nghĩ.” Dựa vào sự ăn ý của hai người, chỉ cần liếc mắt một cái đều biết đối phương đang nghĩ gì.

Lần này, anh cũng nhíu mày, nếu thật là người kia thì Phong thị kiếm lời rồi.

“Còn vấn đề này nữa.” Nói đến điều này ông rất tâm đắc.

“Nó là vì không để người khác bàn tán mới trả lại tiền, còn chưa gả vào đã muốn bảo vệ Vũ Vọng rồi, thật sự là con dâu tốt, đúng không?”

“Ba nói cô ấy vì không muốn người khác bàn tán mới trả tiền cho chúng ta?” Anh thật sự bất ngờ.

“Vậy nếu người cô ấy chọn không phải Vũ Vọng thì sao?” Bạch Dật Phong hiếu kỳ hỏi.

“Nếu không phải Vũ Vọng, nó sẽ không trả lại tiền cho chúng ta.” Ha ha, vừa nghĩ tới có người suy nghĩ cho con mình như thế, người làm cha có thể không vui vẻ sao?

“Hy vọng cô ấy thật tâm thích nó.” Nhậm Ngã Hành cũng quyết định chấp nhận cô, cứ quan sát vài ngày trước, nếu phát hiện cô khác thường liền trực tiếp đuổi đi.

“Đúng đó, ba hy vọng Vũ Vọng có thể hạnh phúc.” Hy vọng có người có thể nhận ra sự lương thiện của nó và thật tâm đối đãi với nó.

“Chúng con đều hy vọng em ấy hạnh phúc.” Mạnh Triết quả quyết nói, ba người khác cũng gật đầu tán thành.

Vì để cho anh hạnh phúc, không chịu thêm chút thương tổn nào nữa, bọn họ liền không để tâm đến người ngoài bàn tán. Vì bảo vệ anh, bọn họ sẽ cố gắng hết sức mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.