Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 94




Vậy mà chỉ là một hạt dưa.

Nhưng hạt dưa đó lại chứa đựng toàn bộ công lực hệ lôi của anh ta, bắn thẳng vào cái miệng đang há to của lệ quỷ, ngay sau đó lệ quỷ đột ngột ngậm miệng lại, giống như bị trúng Định Thân chú, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.

“Ê, làm sao vậy?”

Viên sư phụ và Trùng Hư chân nhân đều ngây người hết cả.

Lệ quỷ một khi đã tấn công sẽ không có chuyện dừng lại giữa chừng.

Viên sư phụ cố gắng thúc giục bình quỷ hành động, liên tục hét lớn, nhưng lệ quỷ cắn nuốt linh hồn kia, lại như không hề nhận được chỉ lệnh, dường như mối liên hệ giữa bọn họ đã bị cắt đứt.

Lâm Dương lập tức nói: “Thứ này đã hại chết không ít người, thứ nghiệp chướng như vậy, không thể để nó tiếp tục tồn tại được.”

Nói xong những lời này, anh cắn rách đầu ngón tay mình, vẽ một ký hiệu lên lòng bàn tay trái của mình, ký hiệu này tuy nhìn rất đơn giản nhưng lại mang theo một cảm giác cổ xưa trang nghiêm.

Sau đó, chưởng vào người của lệ quỷ trước mắt.

Một cú nổ mang theo tia sáng trắng, tiếng sấm như có như không.

Đây là tuyệt kỹ chuyên để đối phó với quỷ mà Lâm Dương được kế thừa, gọi là Chưởng Tâm Lôi chú.

Rất nhanh, lệ quỷ cao ba mét kia liền phát ra một tiếng hét thảm thiết, hóa thành tia sáng đen, bị Chưởng Tâm Lôi chú hấp thu toàn bộ; đúng vậy, tuyệt kỹ này không chỉ có thể g iết chết ma quỷ, mà còn có thể thanh lọc chúng, biến chúng thành năng lượng thuần túy, hấp thu để bản thân người thi chú sử dụng.

Ngay lập tức, Lâm Dương liền nhận thấy một luồng sức mạnh chảy vào cơ thể, xâm nhập vào đan điền, khiến thân thể vô cùng sảng khoái.

“Cái gì chứ?”

Con ngươi của Trùng Hư chân nhân cũng sắp lọt ra ngoài đến nơi, lẩm bẩm nói: “Đây là Chưởng Tâm Lôi của thiên sư đó sao? Còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Nhập Khiếu, chẳng lẽ cậu ta chính là đồ đệ của thiên sư xuống núi để ren luyện.”

Nghĩ lại bản thân đã bảy tám chục tuổi, cũng chưa chạm đến được một góc của tu vi Nhập Khiếu, lại nhớ đến việc bản thân lúc nãy nói năng kiêu ngạo trước mặt người ta, tự xưng bản thân pháp lực vô biên, liền cảm thấy mặt nóng bừng lên, nhất thời không biết giấu mặt vào đâu.

Mã Trần Phong sau khi sững sờ liền mừng như điên.

Tưởng rằng hôm nay nhất định thất bại thảm hại, không nghĩ có thể hồi sinh trong tuyệt cảnh, chỗ dựa lớn nhất lại không phải là Trùng Hư chân nhân, mà lại là cậu chủ nhà mình!

Ngay lúc này, ông ta giống như vừa quen biết Lâm Dương lần nữa.

Còn về Thiên Khải Hậu, Thiên Khải Hậu đã khiếp sợ nói không nên lời.

Viên sư phụ thấy Phệ Hồn Quỷ Sát mà mình phải trải qua trăm cay ngàn đắng luyện chế ra tới tự nhiên bị Lâm Dương giơ tay nhấc chân tàn sát thì liền biết hôm nay ông ta không thể chống lại được nữa rồi.

Lúc này không trốn thì còn đợi đến khi nào?

Ông ta không hề do dự chút nào mà xoay người đi về phía cửa lớn.

Nhưng tốc độ của Lâm Dương càng nhanh hơn, thân hình rướn lên một cái liền xông đến phía trước ông ta, sau đó giơ một chân đá ông ta bay lên rồi “bịch” một tiếng nặng nề, rơi xuống mặt bàn. Ngay lúc đó, mặt bàn liền lật xuống, bình quỷ trên bàn cũng bị đổ xuống dưới đất.

“Răng rắc!”

Một chân Lâm Dương giẫm vào cẳng chân của Viên sư phụ, giọng nói lạnh lùng như băng giá nói, “Lấy người sống tế quỷ, đúng là mất trí rồi. Chỉ một bình Quỷ Sát của ông mà không biết đã giết bao nhiêu mạng người rồi, loại người như ông, không thể giữ lại được.”

Dứt lời, Lâm Dương liền đánh một cú thẳng vào đan điền của ông ta.

Chân nguyên như bị bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp hủy diệt đan điền của ông ta, ngay cả tu vi lợi hại như ông ta mà cũng bị phế thành cặn bã.

Viên sư phụ la lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi vào hôn mê.

Hai mắt Dương Tiếu Thiên trợn trừng, vốn dĩ còn tưởng rằng chuyện lớn sắp thành công nhưng không ngờ rằng tự nhiên lại có một người nhảy ra làm mọi chuyện đảo lộn hoàn toàn. Không có Viên sư phụ tương trợ thì sao đám đàn em của ông ta có thể là đối thủ của Mã Trần Phong này được?

Theo hiệu lệnh của Mã Trần Phong, hơn mười cao thủ đang ẩn náu ở dưới mặt đất nhào lên khống chế đám người Dương Thành Tài ngay lập tức.

Đạo trưởng Xung Hư giãy giụa bò về phía Lâm Dương nói: “Lâm đại sư, pháp lực cao siêu, thủ đoạn thông thần, vừa rồi tôi đây có nhiều đắc tội, vẫn mong được thứ lỗi!”

Mã Trần Phong thở phào một hơi sau đó cũng vội vàng đi đến trước mặt Lâm Dương, vô cùng a dua nói: “Lâm đại sư, lần này nếu không có Lâm đại sư ra tay tương trợ thì Mã Trần Phong tôi đây cũng sẽ mất mạng tại đây, xin nhận của tôi một lạy. ”

Một lạy này là thật lòng Mã Trần Phong cúi lạy Lâm Dương.

Mà không phải bởi vì Lâm Tư Việt.

Đạo trưởng Xung Hư còn nói thêm: “Xin hỏi Lâm đại sư, có phải ông là học trò của Thiên Sư không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.