“Hả? Thiên Khải Hậu, thế mà con mời được Trùng Hư chân nhân Tề Tiêu Dật tới sao?”
Mã Trần Phong giật mình, lập tức quay đầu sang, nhìn thấy đạo trưởng bước vào, vẻ mặt bày tỏ sự tôn kính, thậm chí là tôn sùng, khuôn mặt tươi cười: “Trùng Hư chân nhân quang lâm hàn xá, không thể tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội!”
Kiểu dáng vẻ nịnh nọt thế này, khi đối mặt với Lâm Dương, ông ta cũng chưa từng thể hiện ra.
Lâm Dương hơi mất hứng, thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ vị đạo trưởng này là đại nhân vật ghê gớm gì sao?’
Nhìn kỹ lại hình như đúng là cũng có chút gì đó của “đại nhân vật”.
Chỉ thấy trên người vị đạo trưởng có nguyên khí nhàn nhạt tản ra, thế mà thật sự có pháp lực của một đạo trưởng. Người như thế này lần đầu tiên anh được thấy, anh không nhịn được thăm dò thử, dùng Thiên Y Đạo Pháp để nhìn sâu hơn, liếc một cái là nhìn rõ được ngay.
Rất nhanh, trong lòng anh thầm lắc đầu tiếc nuối.
Vị chân nhân trước mặt đúng là có tu luyện được chân khí, nhưng lại vô cùng yếu ớt, so với mình thì giống như suối nhỏ gặp sông lớn. Hơn nữa anh còn được thần khí của tổ tiên tương trợ, hiện giờ thần khí đã tiêu hao hết một phần ba nhưng Vô Danh Công Pháp đã tiến bộ thần tốc, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã đến được tầng thứ hai, chân nguyên trong người như vô tận, ở đan điền còn có một bản chân nguyên ẩn giấu.
Vị đạo trưởng Trùng Hư thì ngược lại, vùng đan điền trống rỗng, chân nguyên tản mát ra các kinh mạch, theo thời gian càng tản ra nhiều hơn.
Nó giống như một vết rách trên khinh khí cầu, một bên thì tạo ra khí, một bên thì thoát khí, tu luyện đương nhiên nhiều nhưng kết quả thu được ít.
Không giống như Vô Danh Công Pháp của anh, chân nguyên không tiêu tán, liên tục tuần hoàn, giờ nào phút nào cũng đang tăng tiến.
Trùng Hư chân nhân nhìn thấy ánh mắt Lâm Dương nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt còn có vài phần thất vọng, ngọn lửa giận không biết vì sao bùng lên. Nghĩ đến chính mình, sau khi thành danh, không ai không xem ông ta như thần tiên sống, cung cung kính kính, không ngờ là chàng trai trẻ trước mặt lại dùng ánh mắt… như đang nhìn kẻ lừa đảo để nhìn ông.
“Hừ!”
Trùng Hư chân nhân hừ lạnh với Lâm Dương: “Người không phận sự thì ra ngoài hết đi!”
Khi nói ra câu này, ông ta không thèm nhìn đến Lâm Dương nữa, đoán chừng cũng đang nghĩ thầm rằng: ‘Mình đường đường là chân nhân tu đạo, tự dưng so đo làm gì với một thằng nhóc chứ? Dưng không mất đi thân phận.’
“À, Trùng Hư chân nhân, vị này là cậu Lâm, cũng là một kỳ nhân giỏi giang.” Mã Trần Phong vội vàng nói.
“Kỳ nhân? Hừ hừ!” Trùng Hư chân nhân liếc nhìn Lâm Dương, bĩu môi cười lạnh, vẻ mặt kiêu căng: “Ông Mã à, sợ là ông bị vài người nào đó lừa rồi, người này tuổi còn trẻ, tướng mạo bình thường, trên người không hề có chút pháp lực dao động nào thì có thể có bản lĩnh gì được?”
Mã Trần Phong cảm thấy thật ngượng ngùng, thân phận của Lâm Dương không tiện nói ra.
“Cậu Lâm, việc này…”
Lâm Dương khoát tay: “Không sao, tôi cũng muốn nhìn thử xem vị đạo trưởng đây lợi hại ghê gớm ra sao, rốt cuộc có năng lực thế nào.”
Trùng Hư chân nhân hừ lạnh: “Phàm phu tục tử làm sao hiểu được năng lực thật sự của chân nhân tu đạo? Cũng được thôi, để cậu mở mang tầm mắt, được nhìn thấy bản lĩnh của chân nhân ta đây, để cậu khỏi phải nói bậy nói bạ, làm trò cười cho thiên hạ.”
Lâm Dương khoát tay, lùi lại mấy bước, vẻ mặt như không để tâm.
Thậm chí anh còn túm túi hạt dưa trên bàn, cắn hạt dưa rắc rắc.
Vị muối, vừa ăn thì hơi mặn, nhưng sau khi ăn xong rồi thì lại mắc “ngây”, đúng là ăn cũng được lắm.
Thiên Khải Hậu hung dữ trừng mắt về phía Lâm Dương, nếu không phải Trùng Hư chân nhân mở miệng trước muốn để Lâm Dương được mở mang tầm mắt thì anh ta đã muốn đuổi Lâm Dương ra ngoài!
Thân là con trai nuôi của Mã Trần Phong, đứng đầu tam đại chiến tướng của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, đương nhiên anh ta đã nghe nói vài ngày trước Lâm Dương đại phát thần uy ở Tụ Hiền Trang. Nhưng bản thân anh ta cũng là một cao thủ võ đạo, còn luyện Ngạnh Khí Công, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, chưa động tay động chân thử thì anh ta không tin Lâm Dương thật sự có năng lực đó.
Mặt khác, Hoa Hải Ninh còn từng nói với anh ta rằng Hoa Hải Ninh từng bị Lâm Dương đánh bại, thậm chí đánh đến mông nở hoa, chuyện đó càng khiến anh ta ghi hận trong lòng.
Anh ta, rất thích Hoa Hải Ninh.
Mà lúc này đây, Hoa Hải Ninh đã khó chịu vô cùng, toàn thân run rẩy, liên tục gào thét như một dã thú.
Trùng Hư chân nhân thoáng nhìn sang Lâm Dương, nói: “Nhóc con, nhìn cho kỹ đây.”
Ông ta lấy ra một tấm bùa từ trong túi, trong miệng lẩm nhẩm, chân nguyên trên người chuyển động, miệng phun mạnh lên tấm bùa.
Phù lục rời khỏi tay, không ngừng xoay tròn trong không trung, phát ra ánh sáng vàng.
Cảnh tượng này đúng là có thể hù dọa được người nhìn.