Bà cụ hừ một tiếng: "Ngu xuẩn, tôi sẽ tự tính toán"
Vẫn là Liễu Trương Thăng giải thích một câu: "Lần này tổng giám đốc Châu của bất động sản Duy Chiến đặc biệt làm chỗ dựa cho Lâm Dương, trợ giúp Liễu Ngọc Tuyết cướp đi chi nhánh Thành Nam, chuyện này chứng minh tổng giám đốc Châu và Lâm Dương có quan hệ không tâm thường; nếu như là Liễu Ngọc Tuyết lấy được thì cùng lắm chỉ là một giao dịch tiền tài sắc đẹp, nhưng mà Lâm Dương lấy được liên không giống vậy, rất có thể khi còn sống Lâm Tư Việt và Châu Duy Chiến có gặp nhau, về sau có phần quan hệ này nên Liễu Thị mới có thể có cơ hội hợp tác mang tính chiến lược toàn diện với bất động sản Duy Chiến."
Bên này, Liễu Ngọc Tuyết ngồi trên xe cũng đang nói: "Thái độ của bà nội bỗng nhiên có bước ngoặt lớn một trăm tám mươi độ, chắc chắn là do nhìn trúng quan hệ giữa anh và tổng giám đốc Châu, đến lúc đó có thể thông qua đối thoại giữa anh và tổng giám đốc Châu mà đạt được sự hợp tác"
Lâm Dương hừ một tiếng: "Bà ta đang nằm mơ, hiện tại anh hoàn toàn nắm chi nhánh Thành Nam trong tay là có thể có hành động to lớn...Bây giờ tạm thời không vạch mặt cũng được, có thể tạm thời mượn nhờ sự che chở của bọn họ, dù sao hiện giờ đang được lợi thì mình cứ tranh thủ thời gian mà hưởng, đến lúc bọn họ phát hiện ta căn bản không lấy được nửa phần lợi ích từ bên mình thì bà già kia chắc chắn sẽ tức đến giậm chân, sẽ không tiếp tục cho em chiếm tiện nghi nữ"
"Ừm!"
Liễu Ngọc Tuyết cũng cảm thấy như vậy.
Lâm Dương chỉ là trùng hợp giúp đỡ Châu Tử Hinh một lần, lân này đã dùng đến ân tình rồi, sau này thật sự không còn nữa.
"Phải rồi, sao anh có thể chuẩn bị hai phần hợp đồng từ trước khi xảy ra chuyện thế? Đến em cũng không biết?"
Liễu Ngọc Tuyết chợt nhớ tới.
"Bà già kia là loại người gì thì anh đã nhìn thấu rôi, đây là có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ, thật đúng là cần dùng đến"
"Anh thật lợi hại!"
Cô cười cười nói.
"Có thưởng gì không?"
"Anh muốn cái gì?"
"Em có thể...Hôn anh một cái không?"
Liễu Ngọc Tuyết nghe xong trợn tròn mắt, vẻ mặt kỳ quái.
Lâm Dương nhìn cô một cái, cười khổ một tiếng: "Thôi vậy."
Anh tiếp tục lái xe.
Lúc này Liễu Ngọc Tuyết bỗng nhiên nghiêng người tới, nhẹ nhàng ấn lên mặt anh một cái.
Nháy mắt trong lòng Lâm Dương liên nở hoa, thầm nghĩ: "Tốt quá, khoảng cách đến lúc ở cùng một phòng, ôm người đẹp ngủ chắc không còn xa nữa Rất nhanh.
Đã đến được công ty.
Hôm qua, lúc Liễu Như Hoa nhận chức đã đưa ra một chỉ thị, chính là sau này không được để Liễu Ngọc Tuyết lại tiến vào công ty nửa bước.
Ngay cả thẻ vào cửa, thẻ công tác trên người cô toàn bộ cũng đều bị gạch bỏ.
Kết quả là cô liền bị bảo vệ ngăn ở ngoài cửa.
Không thể vào được công ty của mình.
Mà tin tức Liễu Ngọc Tuyết một lần nữa lấy lại được công ty vẫn chưa truyền vê.
"Liễu Như Hoa này thật quá quát, làm sao bây giờ?"
Liễu Ngọc Tuyết tức giận đến lông ngực phập phông.
"Em lại hôn anh một cái thì anh sẽ đưa em xông vào!"
Lâm Dương được voi đòi tiên nói.
"Anh cút ngay, giờ em nào có tâm tình.
Lâm Dương cũng chỉ là nói đùa, kéo tay cô lại: "Có anh ở đây, dù trời có sập xuống thì anh cũng giúp em chống đỡ."
Xông vào! Lập tức có ba tên bảo vệ xông đến.
Ánh mắt Lâm Dương không gợn sóng nói: "Các anh thật sự muốn ra tay à? Dưới tình huống tôi đã nói cho các anh biết vợ tôi hiện tại vẫn là bà chủ của các anh?"
Ba tên bảo vệ cứ như thể không có nghe thấy, vẫn khư khư cố chấp.
Vì sao vậy? Bởi vì Liễu Như Hoa tăng lương cho bọn họ.