Bà cụ Liễu nghe xong lời này của Lâm Dương, hận không thể xông đến dùng ba toong đập chết anh.
Thế nhưng chuyện này liên quan đến tôn vong của nhà họ Liễu, bà ta vẫn phải nhanh chóng gọi con trai lớn Liễu Trương Thắng đến, cùng đi tới nhà Thẩm Tú Phương.
Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến nơi.
Vừa bước vào cổng, Liễu Như Hoa liền khóc lóc tố cáo: "Bà nội, Liễu Ngọc Tuyết và tên chông phế vật của cô ta vốn dĩ là muốn bỏ đá xuống giếng.
Bọn họ không nhìn nổi nhà họ Liễu thịnh vượng, chủ tâm muốn để nhà họ Liễu diệt vong.
Tên khốn nạn này, anh ta không những đánh con, còn đánh cả bố con nữa, anh ta chính là một tên súc vật"
Vừa dứt lời, bà cụ Liễu còn chưa kịp tỏ thái độ, Lâm Dương liên giáng thêm một bạt tai vào khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Hoa.
"Liễu Như Hoa, Lâm Dương tôi không phải là người mà loại phụ nữ như cô có thể tùy ý mắng nhiếc "
Lâm Dương đánh xong, lạnh nhạt nói: "Vợ tôi có thể mắng tôi, mẹ tôi có thế mắng tôi, đó là vì tôi tình nguyện, nhưng còn cô, không có tư cách đó"
Mặt Liễu Như Hoa đỏ bừng, tức đến muốn hộc máu.
Liễu Trương Thành gầm lớn: "Súc vật, mày còn dám quát tháo?"
Lâm Dương nhún vai: "Ông thử mắng tôi một tiếng nữa xem, tôi đảm bảo ngày mai ông sẽ không còn răng ăn cơm."
Bà cụ Liễu giận đến lông ngực phập phồng, đôi mắt già nua trợn tròn.
Bà ta cố nén tức giận, nói: "Lâm Dương, cậu đừng quá bừa bãi như vậy."
"Cháu có bừa bãi sao? Trái lại cháu cảm thấy hai người bọn họ càng bừa bãi hơn."
Bà cụ Liễu nhíu mày: "Trương Thành, Như Hoa, ta bảo hai người đến xin lỗi, khôi phục chức vị cho Liễu Ngọc Tuyết, hai người đã làm chưa?"
Liễu Như Hoa nói: "Bọn con đã làm rồi, con và bố con đều ăn nói khép nép, suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không buông tha, không chịu bỏ qua"
"Cạch!"
Liễu Ngọc Tuyết mở điện thoại lên, mở ra một video, đặt lên trên bàn: "Đây là cái các người gọi là ăn nói khép nép, gọi là xin lỗi đấy."
Đoạn video chính là biểu hiện của bố con Liễu Trương Thành từ sau khi bước vào nhà. Xin hã𝑦 đọc 𝙩ru𝑦ện 𝙩ại ~ ТRÙ𝑀ТRUYỆ N.Vn ~
Thì ra sau khi nhà họ Liễu tuyển người làm, Thẩm Tú Phương lo lắng người làm sẽ trộm đồ đạc nên đã lén lút lắp đặt camera ẩn trong nhà.
Kết quả, toàn bộ cảnh này đều đã được ghi lại.
Ăn nói khép nép? Không, hoàn toàn ngược lại, là vênh váo hống hách, là uy hiếp.
"Bốp!"
Bà cụ Liễu giáng một bạt tai vào mặt Liễu Trương Thành: "Đồ khốn nạn, mày xem lời mẹ nói như gió thoảng qua tai sao? Bây giờ, lập tức xin lỗi Ngọc Tuyết và Tú Phương."
Bà cụ Liễu tức giận, hai bố con chỉ có thể sợ hãi.
Ngoan ngoãn mà cúi đầu xin lỗi.
Tuy nhiên ai cũng có thể nhận ra, trong lòng hai người này vốn dĩ không cam lòng.
Sau đó bà cụ Liễu lại nói vài câu giảng hòa, chuyển đề tài đến chuyện hợp đồng với Bất động sản Duy Chiến, bảo Liễu Ngọc Tuyết nhất quyết phải lấy được hợp đồng.
Thẩm Tú Phương nói: "Mẹ, trước đây mẹ đã nói, chỉ cần ai có thể lấy được hợp đồng, liền đem mười phần trăm cổ phần và chức vị tổng giám đốc giao cho người đó, lời này bây giờ còn tính không?"
Trong mắt bà cụ Liễu lóe lên sự chán ghét cùng cực.
Tuy nhiên vẫn gật đầu: "Vẫn tính."
Liễu Như Hoa hừ một tiếng, nói: "Đừng vui mừng quá sớm, chẳng lẽ Châu Duy Chiến chắc chắn sẽ ký hợp đồng sao? Ông ta lại không phải người đàn ông của Liễu Ngọc Tuyết.
Hơn nữa, nếu như hợp đồng đã ký không có lợi nhuận, vậy cũng giống như không khí, có tác dụng gì chứ?"
Lâm Dương nói: "Yên tâm, hợp đồng giống y như đúc trước đó."
Liễu Ngọc Tuyết lại nói: "Bà nội, con không cần mười phần trăm cổ phần của Tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị, cũng không cần chức vị tổng giám đốc, con chỉ cần lấy lại chi nhánh Thành Nam của con"
Bà cụ Liễu vui mừng ra mặt: "Không thành vấn đề"
Lâm Dương bổ sung một câu: "Kí hợp đồng giấy trắng mực đen, sau này Ngọc Tuyết nhà chúng tôi có một trăm phần trăm cổ phần của chi nhánh Thành Nam, Tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị không có quyền can dự vào hoạt động của công ty."