Sáng sớm hôm sau, Lâm Dương tỉnh dậy.
Anh phát hiện bản thân đã luyện tập bộ công pháp vô danh này cả một buổi tối.
Hơn nữa, cả người đều cảm thấy dính nhớp, rất không thoải mái.
Vừa cúi đầu nhìn, anh giật mình ngay lập tức.
Không hiểu sao trên người đều là thứ đầu mỡ đen đen, vừa hôi vừa tanh.
Anh biết, đó là kết quả của việc thanh lọc cơ thể xảy ra nhờ sự giúp đỡ của tia thần khí của tổ tiên và sự tu luyện công pháp không tên.
Giờ phút này, tuy trên người dính nhớp không thoải mái nhưng cơ thể và tinh thần vô cùng sảng khoái, toàn thân tràn đầy năng lượng, đan điền cũng ngập tràn chân khí.
Anh quay sang nhìn Vương Hồng, bà ấy vẫn đang ngủ nhưng tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Điều này khiến anh tin tưởng, tất cả đều là thật chứ không phải chỉ là một giấc mơ.
Anh nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh, rửa ráy từ trong ra ngoài một phen.
Nhưng quần áo trên người cũng rất bẩn thỉu, vô cùng khó ngửi.
"Không có cách nào khác, chỉ có thể quay lại nhà họ Liễu một chuyến!"
Chờ Vương Hồng tỉnh lại, anh nói với bà vài câu xong thì trở về nhà họ Liễu trước.
Nhưng không ngờ, vừa tới biệt thự nhà họ Liễu đã nhìn thấy hành lý của mình lại bị vứt ra ngoài.
Lần này còn quá đáng hơn cả lần trước, Thẩm Tú Phương dùng một cái kéo rất to đang ngồi cắt quần áo của anh.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt, cắt đống quần áo của anh nát bét.
Lửa giận trong lòng Lâm Dương nháy mắt dâng lên.
Anh xông tới, đoạt kéo trong tay bà ta: "Bà phát điên cái gì thế? Cắt quần áo của tôi làm gì?"
Thẩm Tú Phương hung ác đáp: "Đây là nhà tao, tao cắt rồi đấy, làm sao? Từ giờ trở đi, mày đã không còn là người nhà tao, nhà tao không nuôi súc sinh! Còn nữa, nhanh chóng ký vào tờ đơn ly hôn này cho tao."
Bà ta thật sự vào phòng lấy đơn ly hôn ra đưa trước mặt anh.
Lâm Dương thật sự không biết phải nói gì: "Bà lấy đơn này ở đâu ra?"
Thẩm Tú Phương đáp lời: "Đương nhiên là do Ngọc Tuyết viết ra, con bé đã chuẩn bị từ lâu rồi"
Lâm Dương không hề tin lời bà ta, anh nói: "Dọn, tôi sẽ dọn đi! Nhưng hiện tại tôi sẽ không ký vào tờ đơn ly hôn này, trừ phi Ngọc Tuyết đích thân tới tìm tôi!"
Nói xong, anh trực tiếp nhặt một số tài liệu quan trọng lên, còn những thứ khác, anh cũng không cần nữa.
"Chìa khóa đâu? Mau đưa chìa khóa đây cho tao, sau này, mày cứ đi ở gầm cầu đi!"
Lâm Dương ném chìa khóa ra, cười lạnh nói: "Tôi ở gâm câu hay ở khách sạn năm sao thì cũng không cân bà quan tâm!"
Thẩm Tú Phương khịt mũi coi thường: "Lại còn khách sạn năm sao cơ đấy, tao thấy ổ chó mày còn chả có mà ngủ, cút! Tao sẽ tìm cho Ngọc Tuyết một anh chồng tốt hơn thằng hèn nhát, vô dụng như mày gấp nghìn, gấp vạn lần! Ngay cả Lâm Vũ Hào cũng mạnh hơn mày cả trăm lần!"
Vừa nhắc tới Lâm Vũ Hào, lửa giận trong lòng Lâm Dương lại bùng lên dữ dội, khó lòng nén lại.
Anh đưa chân đá vào giếng nước bên cạnh.
"Rầm"
Miệng giếng bị anh đá vỡ tung.
Thẩm Mống Ngọc giật nảy mình, hai mắt trừng †o, sợ hãi, yên lặng nhìn theo bóng dáng Lâm Dương rời đi.
Chờ tới khi anh đã đi xa, bà ta mới tức giận mắng mỏ.
Lâm Dương vừa rời khỏi nhà họ Liễu không lâu thì điện thoại anh reo lên.
Anh mở ra xem thì thấy là Diêu Mộc Nhã gọi tới.
Vì thế, anh vội vàng bắt máy: "Alo, thần y Diêu, mẹ tôi xảy ra chuyện gì phải không?"
Ở đầu dây bên kia, Diêu Mộc Nhã cười nói: "Không phải, mẹ của anh tất cả đều bình thường, tình hình khôi phục rất tốt.
Lần này tôi gọi điện cho anh là để nói với anh rằng ông nội tôi muốn gặp anh"
"A? Ông nội cô, thần y đất Thanh Châu, Diêu Đức Bằng?"
Thông thường, các bác sĩ có kỹ thuật chữa bệnh tốt, xuất sắc đều được gọi là danh y.
Thân y chỉ là một danh xưng.
Nhưng Diêu Đức Bằng cũng là thân y có danh tiếng được lan truyền rộng rãi khắp các ngõ nhỏ phố lớn ở Thanh Châu, cũng là thân y duy nhất được công nhận ở Thanh Châu.
Lâm Dương cảm thấy rất lạ nên hỏi lại: "Thần y Diêu, ông nội cô tìm tôi có chuyện gì?"
Diêu Mộc Nhã không nói thẳng mà chỉ nói: "Đến lúc đó anh sẽ biết, anh cứ tới thăm mẹ anh trước đi rồi lát nữa tôi sẽ tới bệnh viện đón anh"