Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 145




Không chỉ Bạch Vô Lăng choáng váng.

Những người vây quanh xem cũng há hốc mồm, nghểnh cổ ra xem, sợ sẽ bỏ sót một chi tiết nhỏ.

Càng có người trực tiếp lấy điện thoại ra để chụp ảnh.

Phải đăng tải lên trang cá nhân để khoe những gì mà tận mắt chứng kiến.

Còn ông chủ Mã của cửa hàng này, nhìn thấy nguyên thạch ra lục, đến cả mặt cũng xanh theo, chưa kể bộ phận chưa được rã ra, chỉ riêng ngọc lục bảo loại pha lê để lộ ra ngoài, độ trong suốt lại tốt như thế, màu sắc tươi và sắc nét như vậy, quả thực là cực phẩm của cực phẩm, theo giá thị trường thì ít nhất cũng ba trăm tỷ.

Ba trăm tỷ đấy!

Ông ta trước đây giữ lấy tảng nguyên thạch này, đã giữ một năm hơn, kết quả ngọc sáng phủ bụi, hối hận vô cùng!

Tuy nhiên, đây vốn đều phụ thuộc vào vận may.

Ông ta làm công việc kinh doanh nguyên thạch lâu năm như vậy, hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy được có thể cắt ra một sản phẩm tốt như vậy.

Trong đó có một người trung niên rao giá: “Ngọc này có bán không? Tôi trả hai trăm bốn mươi tỷ.”

Lâm Dương nhìn khối ngọc bích, cảm nhận được linh khí nồng nàn ở trên đấy, thấy rất hài lòng.

Còn cái giá mà người trung niên trả, hoàn toàn không quan tâm.

Ông ba Viên hừm một tiếng nói: “Ngô Lão Khai, ông lại muốn nhặt lời sao? Còn ra hai trăm bốn mươi tỷ? Chỉ nhìn phần ở bề ngoài này thôi, không có ba trăm tỷ cũng đừng hòng đụng vào.”

Ngô Lão Khai đen mặt và lạnh lùng cười: “Ông ba Viên, ông cũng muốn sao? Ông mua nổi không chứ?”

Lâm Dương nói với sư phụ cắt đá: “Tiếp tục.”

Ngô Lão Khai lại ra giá: “Ba trăm tỷ, cậu trai, thấy tốt thì nên dừng lại.”

Cái tên này mới qua đây, không nhận ra thân phận của Hoa Hải Ninh.

Lại còn muốn đi vỗ vai của Lâm Dương.

Lâm Dương thuận tay đỡ lấy: “Không bán, ông trả ba ngàn tỷ cũng không bán.”

Ngô Lão Khai lạnh lùng hừm một tiếng, sắc mặt tối sầm lại: “Cậu nhóc, trời giáng tiền cho, cẩn thận để mất.”

Trong lòng ông ta đã có suy nghĩ xấu xa, muốn kiếm người nửa đường cướp lấy.

Rất nhiều người nhìn Ngô Lão Khai, giống như đang nhìn tên ngốc vậy, người ta công chúa Hoa Hải Ninh đang đứng ở bên cạnh đấy, tên này lại dám trực tiếp uy hiếp,

Công việc cắt đá tiếp tục.

Lại hai mươi phút sau, toàn bộ khối ngọc bích đã được rã ra, kích cỡ to bằng hai quả bóng rỗ, nói cách khác, trong tảng nguyên thạch này, có một phần ba đều là ngọc bích cực phẩm.

Vô số người kinh ngạc.

Vô số người lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Ông ba Viên nuốt nước bọt: “Ngọc lục bảo cực phẩm đấy, một khối lớn như vậy, thật là vô giá, thật là vô giá mà!”

Cái này đã không còn cách nào có thể dùng giá thị trường để định giá nữa rồi.

Tính toán bảo thủ cũng cần phải hơn chín trăm tỷ.

Nhưng ngọc bích càng lớn thì càng đáng giá, đây không phải là bài toán một cộng một thì bằng hai.

Lần này, đến cả Hoa Hải Ninh cũng sửng sốt, phấn khích nhảy lên người Lâm Dương, cười nói: “Sư huynh, giàu to rồi!”

Bạch Vô Lăng như thể nắm bắt được chứng cứ gì đó, soạt một cái bật dậy, vẻ mặt choáng váng trước đây đã hoàn toàn biến mất; anh ta với thân phận là thế lực ngầm của Thanh Châu, sức chiến đấu đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng, tiền đối với anh ta mà nói không hề quan trọng.

Phát hiện Hoa Hải Ninh thực sự không quan tâm đ ến Thiên Khải Hậu mà lại tốt với người đàn ông khác, điều này mới khiến anh ta cảm thấy phấn khích, mau chóng lấy điện thoại ra chụp hình lại, cười và nói: “Thiên Khải Hậu ơi là Thiên Khải Hậu, lần này, cái sừng này mọc trên đầu anh chắc rồi!”

Hoa Hải Ninh lạnh mặt nói: “Này, Bạch Vô Năng, anh có thể ăn đá rồi.”

Bạch Vô Lăng kinh ngạc: “Tại sao tôi phải ăn đá? Tôi cũng đâu là tên ngốc.”

Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng: “Sẵn sàng đánh cược thì phải chịu thua.”

Bạch Vô Lăng vô cùng côn đồ nói: “Tôi không chịu thua đấy thì làm sao nào? Tôi vừa nãy đã nói cái gì, có bằng chứng nào không? Không đúng không? Nhưng mà, cậu nhóc, tôi khá khâm phục cậu đấy, người phụ nữ của Vạn Lý Thiên Khải Hậu mà anh cũng dám cướp, không sợ sáng ngày hôm sau thức dậy phát hiện mình đã trở thành thái giám sao?”

Lâm Dương nói: “Tôi cũng khá khâm phục anh, bây giờ còn cười được.”

Bạch Vô Lăng bật cười ha hả: “Tôi cười đấy, làm sao nào? Anh có thể làm gì được tôi chứ? Đến đánh tôi đi, đánh đi!”

“Chát!”

Kết quả, vào lúc này, Hoa Hải Ninh ra tay, giáng một bạt tai lên mặt của Bạch Vô Lăng.

Tốc độ quá nhanh, Bạch Vô Lăng muốn tránh cũng không tránh được.

Anh ta ngẩn người: “Không thể nào, cô lại có thể đánh được tôi.”

Hoa Hải Ninh lạnh lùng hừm một tiếng: “Tôi còn có thể đánh anh thành tên ngốc đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.