Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 140




Cô ta mặc bộ trang phục xa xỉ của Chanel, cái túi đeo trên người cũng là LV, mang đậm dáng vẻ của một cô tiểu thư nhà giàu, lúc này lại như một chú chim nhỏ nép vào người đàn ông bên cạnh; người đàn ông này không phải là người lần trước, mà là một ông già khoảng 40 tuổi béo ụng ịch.

Nhưng mà…

Nghĩ lại thì cũng đúng, tốc độ thay bạn trai của Dương Tư Khả từ trước đến nay là số một.

Đúng lúc này, Dương Tư Khả cũng nhìn thấy Lâm Dương.

Sững sờ một lúc, sau đó cô ta hất mũi, ánh mắt tràn ngập thù hận.

Lần trước ở cửa hàng trang sức Vạn Tinh, bản thân bị kẻ thù tát mười mấy cái, cô ta liền đổ toàn bộ lỗi lên đầu Lâm Dương. Quan trọng là, sau này cô ta nghe được rằng, Lâm Dương là nhờ ân huệ của bố mình, mới mua được châu báu, sau đó bị đánh trở về như ban đầu, vẫn ăn bám vợ ở nhà họ Diệp.

Vậy cô ta sợ cái quái gì?

Ngay lập tức mở miệng nói những lời khó nghe: “Lâm Dương, cái đồ phế vật chuyên ăn bám vợ như anh, chạy đến đây làm gì vậy? Lẽ nào anh cũng muốn đến nhặt lá sao? Anh nhặt nổi không?”

Lâm Dương mắt không gợn sóng, nói: “Tôi nhặt được hay không có liên quan tới cô không?”

Dương Tư Khả nói: “Đương nhiên có liên quan rồi, đây là nơi cao cấp, cái thứ chuyên ăn bám vợ như anh, bước vào đây, vô duyên vô cớ bôi đen thân phận chúng tôi, anh căn bản là không có tư cách đến đây.”

Giọng nói của Dương Tư Khả rất to.

Khiến không ít người xung quanh nhao nhao liếc mắt nhìn về phía Lâm Dương.

Có người còn chỉ trỏ, nhỏ giọng bàn tán.

"Người đàn ông có dáng vẻ như người cư xử như vật này, không ngờ lại là loại ăn bám vợ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

"Thanh niên bây giờ, không thiết thực chút nào, cả ngày chỉ muốn một bước lên tiên, đi đường tắt, ôm đùi đại gia.”

Người đàn ông bên cạnh Dương Tư Khả mở miệng: “Vợ à, người đàn ông này có quan hệ gì với em vậy?”

Dương Tư Khả đương nhiên không muốn nói rằng Lâm Dương lúc còn học đại học đá cô ta, chướng mắt cô ta, như vậy quá mất mặt rồi. Lập tức nói: “Cái tên khốn nạn này, làm loạn ở bệnh viện, không có tiền khám bệnh còn ngang ngược giở trò, tát em một cái.”

Gì cơ? Làm loạn ở bệnh viện?

Đây không phải những lời tốt đẹp nha.

Ở đây rất nhiều người cực kỳ ghét việc làm loạn ở bệnh viện, ngay tức thì ai ai cũng bộc lộ vẻ mặt không hài lòng, ông chồng béo của Dương Tư Khả còn lạnh lùng hừ một tiếng: “Vợ, em đợi anh, anh giúp em trút giận.”

Ông ta dường như cũng có chút danh tiếng, đi đến nói với ông chủ cửa hàng ở đây: “Ông chủ, tôi là giám đốc của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý - Cẩu Mạc Đức, cái người này thân phận thấp hèn, phẩm hạnh cũng không đứng đắn, tôi muốn ông đuổi anh ta đi, có được không?”

Cái danh tiếng liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý ở Thanh Châu rất dễ sai bảo người khác.

Không chỉ ông chủ ở đây, đến cả những người xung quanh, mặt đều lộ vẻ cung kính, buông lời nịnh hót.

Dương Tư Khả rất hưởng thụ cảm giác này.

Người đàn ông của cô ta, vẫn nên là kiểu người khiến mọi người cúi đầu ngưỡng mộ.

Ông chủ lập tức nói: “Hóa ra là giám đốc Cẩu, đương nhiên không có vấn đề gì rồi, người đâu, mau đem cái tên lấm la lấm lét này vứt ra ngoài, anh ta dám đánh lại, đánh gãy chân.”

Ông chủ đổ thạch này, lắm của nhiều tiền, giá trị hàng hóa trong cửa hàng lên đến cả trăm tỷ đồng, thế nên bảo vệ được thuê không ít, ai ai cũng đều là người có năng lực, còn có những người là đội trưởng của những người lính, vô cùng bản lĩnh.

Ngay lúc mấy người bảo vệ muốn bắt Lâm Dương, muốn đuổi anh ra ngoài cửa hàng đổ thạch, Hoa Hải Ninh người vừa mới rời đi một lúc, đứng chắn ở trước Lâm Dương.

"Anh ấy là người của tôi! "

"Tôi xem xem ai dám?”

Cô ấy sắp tức chết rồi.

Lâm Dương là người như thế nào? Là người mà bố nuôi và Trùng Hư chân nhân đều vô cùng coi trọng, là người mà bản thân muốn làm người hầu làm ấm giường cho anh, vậy mà bị bắt nạt ở đây, còn muốn đuổi anh ra ngoài?

Dương Tư Khả vừa nhìn thấy Hoa Hải Ninh mặc sườn xám, vẻ mặt lập tức trở nên ghen tỵ.

Cô ta cũng rất thích mặc sườn xám, nhưng tiếc là mặc cũng không thể hiện được ra vẻ đẹp của nó.

"Ô kìa, người chuyên ăn bám nhà vợ, hóa ra cậu đã đổi sang người khác rồi à, có phải là không được ở nhà họ Diệp nữa, cuối cùng bị vợ cậu đuổi đi hả? Vậy mà đã lập tức tìm được nhà mới rồi, người phụ nữ này làm nghề gì vậy, chắc không phải là làm trong quán bar đâu nhỉ? Chậc chậc, hai người một người thì ăn bám đàn ông, một người thì ăn bám phụ nữ, xứng đôi thật đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.