Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 139




"Gì cơ?”

"Tôi nói tôi lấy cái nát nhất, cái bị thiếu mất một chân, đứng cũng không vững kia có tác dụng gì?”

Hoa Hải Ninh kêu lên, vẻ mặt bất mãn.

Lâm Dương ánh mắt lóe lên, thản nhiên nói: “Nó nặng nhất.”

Hoa Hải Ninh quả thực cạn lời: “Đây đúng là mua đồng nát rồi, này, ông ba Viên, sư huynh tôi nhìn trúng cái nát nhất này rồi, ông nói đi, bao nhiêu một cân, không thì ông đi cân thử đi.”

Lâm Dương cười không nói gì.

Trong lòng thì không ngừng kích động.

Cái lò luyện đan nát này, mặc dù nhìn lướt qua là cái tệ nhất, còn thiếu một cái chân, nhưng quan trọng nhất là; anh cảm nhận được một nguồn năng lượng cực kỳ mỏng manh dao động trên bề mặt cái lò, điều này chứng minh được rằng, cái lò luyện đan này, có khả năng là một loại vũ khí ma thuật.

Ông ba Viên cười: “Tổng giám đốc Hoa, sư huynh của cô thích thì cứ trực tiếp lấy đi, tiền gì chứ! Cái thứ này để ở đây, tôi còn thấy phiền vì nó chiếm chỗ quá, nếu như không phải thấy bên trong của nó vẫn ổn thì tôi đã sớm vứt nó đi rồi.”

"Được thôi, vậy tôi lấy nhé.”

Cái lò này mặc dù không lớn, nhưng khá nặng.

Nhưng trong mắt Lâm Dương, những điều này đều không quan trọng.

Đang muốn ra ngoài, đột nhiên có một người chạy từ bên ngoài vào, giọng điệu vô cùng hưng phấn kêu lên: “Ông ba, ông ba, xuất xanh rồi, xuất xanh rồi, xuất một mảng xanh rất lớn luôn, ngọc pha lê hoàng gia, má nó chứ, phát tài rồi!"

Ông ba Viên mặt lập tức đỏ lên: “Thật sao? Đã vậy lại còn là pha lê, to cỡ nào, ở đâu, mau dẫn tôi đi xem.”

Ông cực kỳ kích động, hưng phấn mà nói, sau đó mới lấy lại tỉnh táo, Hoa Hải Ninh và Lâm Dương hai người họ vẫn còn ở đây, liền quay đầu nói: “Tổng giám đốc Hoa, thật sự xin lỗi, thất lễ rồi.”

Hoa Hải Ninh hỏi lại: “Các ông nói chuyện gì vậy? Cái gì mà xuất xanh?”

Ông ba Viên trả lời: “Đây là tiếng lóng trong việc đổ thạch, xuất xanh nghĩa là từ viên đá ban đầu cắt ra được ngọc bích, ngọc thủy tinh hoàng gia được coi là loại ngọc bích tốt nhất.”

Ngọc bích?

Lâm Dương trong lòng khẽ động.

Lần trước anh đã hấp thụ được một ít linh khí từ trong ngọc bích, công pháp vô danh ngay lập tức chuyển lên bậc thứ ba, hơn nữa anh còn có thể cảm nhận được linh khí dập dờn bên trong ngọc bích, không biết có thể cảm nhận được ở trên bề mặt đá không.

Vừa nghĩ xong, anh liền nói với Hoa Hải Ninh: “Hải Ninh, tôi cảm thấy hứng thú với vụ đổ thạch, hay là chúng ta đi xem thử xem thế nào?”

Hoa Hải Ninh vốn dĩ không hứng thú mấy.

Đối với cô ấy, đến tiền cô ấy cũng không quan tâm, làm gì có chuyện quan tâm đến chuyện đổ thạch này?

Thứ duy nhất cô ấy quan tâm là võ đạo.

Nhưng Lâm Dương muốn đi, cô ấy không thể ngăn cản.

Sau đó, lò luyện đan một lần nữa để lại trong cửa hàng, mọi người cùng nhau đến chỗ đổ thạch kia, bởi vì lúc nãy vừa cắt ra ngọc thủy tinh hoàng gia, nên tin tức lan truyền nhanh chóng, rất nhiều người kéo đến, bên ngoài cửa hàng, đều là người với người.

Tùy tiện nghe thử, đều là đang bàn về vị đổ thạch may mắn kia.

Thấy người vẫn ở đấy.

Là một ông lão, đang hưng phấn nhảy múa.

Hòn đá kia của ông ấy, vẫn còn một số chỗ chưa cắt hết, lúc này đang dùng công phu chà xát bằng nước của mình, cẩn thận từng chút một chà lên bề mặt hòn đá.

Nói đúng ra, viên ngọc pha lê hoàng gia màu xanh kia, so với viên ngọc lần trước Trình Bảo Khôn tặng cao quý hơn nhiều, đúng ra phải có linh khí mới đúng, đáng tiếc, anh đã cẩn thận cảm nhận thử, nhưng không cảm nhận được bất cứ linh khí nào.

Anh lẳng lặng lắc đầu, tự giễu bản thân nghĩ đơn giản quá rồi.

Nếu như bên trong mỗi viên ngọc bích đều có linh khí, anh trực tiếp đến cửa hàng đá quý là được, hấp thụ linh khí chẳng phải dễ dàng hơn sao.

Cũng có thể nói rằng, có rất ít viên ngọc bên trong tồn tại linh khí.

Đúng lúc này, anh nghe được một giọng nói khá quen thuộc: “Chồng ơi, em cũng muốn đổ thạch, em cũng muốn xuất xanh.”

Anh quay đầu lại nhìn, không ngờ là Dương Tử Kha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.