Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 135




"Ha ha, sao con lại có ý kiến chứ? Con cũng rất hoan nghênh mà!"

Lâm Dương vừa vội vàng cười vừa nói.

Vương Hồng liếc đứa con mặt không còn chút máu: "Như vậy còn được."

Sau đó chào hỏi Cổ Đại Khôi và Chúc Hoàn Mỹ, nói: "Khôi à, cháu cũng tới sao, cô gái xinh đẹp này là bạn gái của cháu hả?”

Cổ Đại Khôi lập tức lắc đầu: "Không phải đâu dì ơi, cô ấy là bạn của anh Lâm."

Lâm Dương nói: "Mẹ, con đã giúp mẹ tìm trước nhân viên cho công ty, giới thiệu với mẹ, đây là Chúc Hoàn Mỹ, cô ấy là át chủ bài trong việc tiêu thụ sản phẩm, năng lực không tồi, quan trọng nhất là, con người cô ấy rất tốt.”

Vương Hồng lập tức nở nụ cười mời Chúc Hoàn Mỹ ngồi xuống.

Phan Kiều Vân thản nhiên cười, nói: "Mẹ, chè trong bếp sắp nấu xong rồi, con mang ra nhé."

"Phụt…"

Lâm Dương vừa uống một ngụm trà, liền phun ra ngay lập tức: "Chị vừa gọi bà ấy là gì?”

Phan Kiều Vân nâng chiếc cằm trắng trẻo tinh tế của mình: "Bắt đầu từ hôm nay, mẹ của cậu chính là mẹ của tôi."

Nói xong liền đeo dép bước vào bếp.

Lâm Dương mặt chết lặng, nhìn biểu cảm cười nhưng không nói gì của Vương Hồng, vội vàng đuổi theo, kéo Phan Kiều Vân lại, hỏi: “Đàn chị, chị... chị làm tôi hoang mang quá, tại sao mẹ tôi lại là mẹ của chị? Không lẽ, mẹ tôi muốn chị lấy tôi, chị đồng ý rồi ư?”

Đấy chỉ là lời nói đùa của một năm trước thôi.

Phan Kiều Vân đã quen với Vương Hồng từ trước, đồng thời có một chuyện, Lâm Dương cũng biết, năm đó giữa Phan Kiều Vân và Liễu Ngọc Tuyết, bà ấy thích Phan Kiều Vân hơn một chút, nhưng Lâm Dương thích Liễu Ngọc Tuyết, bà ấy cũng không có cách nào can thiệp, nhưng bà ấy quả thực từng nói đùa rằng, nếu như bây giờ là thời cổ đại, bà ấy sẽ cho Phan Kiều Vân làm vợ hai của Lâm Dương.

Phan Kiều Vân quay đầu nhìn anh, đột nhiên tiến lại gần, toàn thân dán vào người anh, cứ vậy mà tiếp xúc thân mật, không có chút kiêng kị nào, cười như không cười nói: "Đúng rồi, tôi đồng ý rồi đó, cậu thấy vui không?"

"Tôi..."

Lâm Dương không nói nên lời.

Thế nhưng Phan Kiều Vân lại đẩy anhra, ánh mắt không rõ cố ý hay vô ý liếc qua quần của Lâm Dương: "Đừng ảo tưởng nữa, cậu thật sự muốn một ông hai bà à? Còn lâu tôi mới làm vợ hai của cậu, nhớ kỹ, từ này về sau phải gọi tôi bằng chị, nghe rõ chưa, em trai?"

"Ý chị... là sao?"

"Ý tôi là, tôi nhận cô Hồng làm mẹ nuôi rồi, từ giờ cậu là em trai nuôi của tôi, đồ đần, được rồi, không nói nữa, mau vào bếp giúp tôi, tôi đang nấu một nồi chè to lắm."

"Khoan, tại sao cô không đi làm vậy?"

"Tôi từ chức rồi, sau này tôi sẽ chỉ chăm sóc mẹ chúng ta thôi."

"..."

Hơn nửa ngày trôi qua, Lâm Dương mới chấp nhận được tin này.

Anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Phan Kiều Vân, đột nhiên hiểu vì sao cô ta làm như vậy... mẹ ruột bệnh nặng khó qua, chồng mất, không chỉ như vậy, còn chịu sự phản bội của người thân, công ty bị chiếm đoạt, danh dự bị xúc phạm, bị đả kích nhiều như vậy, cô ấy chắc chắn vô cùng đau khổ.

Chỉ là cô ta trước giờ vốn hiếu thắng, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, không thể hiện ra ngoài.

Mà Lâm Dương, là đàn ông, cũng có lúc thiếu chút sự tinh tế của phụ nữ.

"Cảm ơn... chị ạ."

Phan Kiều Vân múc chè ra bát, nhẹ nhàng nói: "Tâm trạng mẹ nuôi không tốt, lúc nào em rảnh thì nói chuyện với bà ấy nhiều chút, bà ấy lúc nãy... khóc đấy.”

Lâm Dương siết chặt tay, lại từ từ buông ra, gật đầu.

Phan Kiều Vân múc chè xong liền nói: "Được rồi, chị bưng ra đấy, em rửa mấy cái bát bé kia đi.”

Kết quả, cô ta vừa mới động vào, liền kêu lên: "Nóng quá."

Tay đỏ hết lên.

Lâm Dương vội vàng cầm lấy tay cô ta, rửa sạch bằng vòi nước.

Nhíu mày nói: "Sao lại bất cẩn như vậy?"

Rửa được một lúc, liền cẩn thận kiểm tra lại: "Sao rồi, có đau lắm không?"

Phan Kiều Vân nhìn biểu cảm vô cùng khẩn trương của anh, ánh mắt ôn nhu như nước.

Đợi anh quay sang nhìn, cô ta nhăn mũi, nói: "Chỉ là bị bỏng một chút thôi, chả đau chút nào, thế thôi mà cũng bị dọa, có ngốc không?"

Lâm Dương buông tay cô ta ra: "Em sợ chị bị thương, chị lại nói em ngốc, không công bằng chút nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.