Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 134




Mao Hồng Diễm cười khẩy: "Thôi đi, anh ta á hả? Tôi tùy tiện tìm bừa một người trên đường cũng tốt hơn cậu ta gấp vạn lần."

Nói xong, cô ta đá một phát lên chiếc Volkswagen.

Là xe của Cổ Đại Khôi.

"Anh nhìn đi, còn ai có thể đi chiếc xe rách này nữa? Chỉ có loại bần cùng như anh ta thôi."

Lâm Dương gật đầu: "Cô nói đúng, chiếc xe quả thực không xứng với Đại Khôn, cậu ấy xứng đáng với cái tốt hơn, vậy nên, chỉ có chiếc BMV M8 đang trên đường tới đây mới xứng với cậu ấy thôi."

"BMV M8, cho anh ta? Tôi khinh!"

Chưa đầy 15 phút.

Chúc Hoàn Mỹ đã lái xe đến rồi.

Mao Hồng Diễm thấy thật sự là BMV M8, liền trợn tròn mắt.

Lâm Dương trực tiếp đưa chìa khóa cho Cổ Đại Khôi: "Từ nay về sau, chiếc xe này là của cậu."

Cổ Đại Khôi tuy vừa trong trạng thái suy sụp tinh thần, nhưng lúc cầm chìa khóa xe trên tay, cũng bị sốc mà trố mắt đứng nhìn, “Cậu đang đùa phải không? Tặng cho tôi? Chiếc xe sang như này làm sao tôi đi được?”

"Tôi nói đi được là đi được, cầm lấy, không thì tôi phá nó đi đấy.”

Chúc Hoàn Mỹ khóe miệng giật giật, căng thẳng nhìn Lâm Dương.

Vị thiếu gia này, thật sự có thể làm như vậy thật.

Thấy Cổ Đại Khôi ngây người, Lâm Dương nói: "Được rồi, vì Mao Hồng Diễm mà quỳ trên đường, cậu không thấy mất mặt à? Tôi cũng ngại mất mặt, có hàng ngàn cô gái tốt trên thế giới này, cậu có thể có chút tiền đồ không? Cậu nhìn xem, cô Chúc còn tốt hơn cô ta gấp vạn lần đấy.”

Chúc Hoàn Mỹ sờ sờ mặt, cảm thấy rất ngại ngùng.

"Thôi được rồi, từ nay trở đi chiếc xe này là của cậu, cũng không phải là cho không cậu, gần đây tôi định mở một công ty, cậu tới giúp tôi, chiếc xe này sẽ thuộc về cậu."

Sau đó, Lâm Dương mời Chúc Hoàn Mỹ và Cổ Đại Khôi đi ăn cơm.

Để lại Mao Hồng Diễm đứng trân tại chỗ, bực tức giậm chân, vô cùng hối hận.

Tại một nhà hàng xa hoa.

Lúc đầu, Cổ Đại Khôi vẫn có chút không chấp nhận được, nhưng dưới lời mắng mỏ của Lâm Dương, cộng thêm lời khuyên thuyết phục của mỹ nữ Chúc Hoàn Mỹ, cậu ta cũng từ từ chấp nhận.

"Cậu thật sự muốn mở công ty à? Công ty gì vậy?" Cậu ta cuối cùng cũng nhớ tới chuyện chính.

"Tôi đã lừa ai bao giờ chưa?" Lâm Dương trừng mắt nói, trừ lừa vợ mình ra, "Thật ra cũng không phải tôi mở, mà là mẹ tôi mở. nhưng có khả năng là phải đi Trung Hải, có hứng thú không?"

"Tôi... cho tôi suy nghĩ một chút đã."

"Cậu suy nghĩ cái khỉ gì nữa!" Lâm Dương gõ vào đầu cậu ta một phát, "Cậu nhìn tình trạng của cậu bây giờ đi, cả ngày từ sáng đến tối chì ở nhà chơi game, làm chủ nhà sao, sắp biến thành lợn đến nơi rồi, cậu muốn làm chủ nhà cả đời sao? Chuyện này cứ quyết thế đi, cậu sẽ không bị lỗ đâu, đến lúc đó sẽ đưa cho cậu chút cổ phần, cậu mà không đồng ý, tôi mách chị cậu.”

"Khốn thật, cậu… cái tên ác độc này!"

Chúc Hoàn Mỹ chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình, nói: "Công ty do nhà cậu Lâm mở chắc chắn rất to phải không, không biết tôi có cơ hội làm việc không?”

Lâm Dương cười nói: "Thật ra cũng không to lắm, giai đoạn đầu vốn đầu tư khoảng 150 tỷ, nhưng tương lai tuyệt đối không thấp, nếu như co Châu thật sự hứng thú thì tôi rất hoan nghênh, tiền lương tôi có thể đảm bảo không thấp hơn 90 triệu, cụ thể thì mẹ tôi sẽ bàn với cô.”

Chúc Hoàn Mỹ nói: “Được thôi, vậy là đồng ý rồi nhé, à còn nữa, nhà tôi ở Trung Hải.”

Bữa cơm kết thúc.

Lâm Dương trực tiếp đưa hai người đến khu biệt thự Hồng Diệp.

Nhìn thấy một khu biệt thự to như vậy, Chúc Hoàn Mỹ một lần nữa kinh ngạc.

Chỉ là vừa bước vào cửa, Lâm Dương lại gặp Phan Kiều Vân.

"Đàn chị?"

"Chị... tại sao đến đây?"

Vương Hồng kéo Phan Kiều Vân, cười nói: "Mẹ mời cô ấy đến đấy, làm sao, con có ý kiến gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.