Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 129




“Ông cụ, Mộc Nhã, vậy tôi đi trước đây.”

“Ngày khác lại tụ họp vậy!”

Lâm Dương tạm biệt Diêu Đức Bằng và Diêu Mộc Nhã, lại hướng phía Diệp Ngọc Luân cười cười gật đầu.

Diêu Mộc Nhã lại đột nhiên giữ lấy tay Lâm Dương: “Đợi đã.”

“Sao thế?”

Lâm Dương vô cùng kinh ngạc.

Diêu Mộc Nhã đứng trước mặt anh, đưa tay ra chỉnh lại cổ áo của anh một chút, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: “Cổ áo anh bị lệch rồi.”

Sau đó tươi cười lui lại.

Ặc, tình huống gì vậy?

Lâm Dương cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Ngọc Tuyết, đôi mắt kia dường như có thể phóng ra dao nĩa rồi... đến lúc này, anh đời nào lại không biết Diêu Mộc Nhã đây là đang cố ý chọc giận Liễu Ngọc Tuyết, rất rõ ràng, lần trước Liễu Ngọc Tuyết mắng cô ta một câu không cần mặt mũi, cô ta vẫn còn ghi nhớ trong lòng.

Khoảnh khắc tiếp theo, Liễu Ngọc Tuyết bị chọc giận đến mức khó chịu, quay người rời đi.

Lâm Dương nhanh chóng đuổi theo: “Này, Ngọc Tuyết, Ngọc Tuyết, em đừng đi chứ!”

Diêu Đức Bằng nhìn cháu gái nhà mình, lớn giọng nói: “Dương à, chủ nhật này là sinh nhật của bà nội Mộc Nhã, cậu nhất định phải đến đấy, bà nội con bé rất muốn gặp cậu.”

Lâm Dương lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã.

Khua khua tay, nhanh chóng đuổi theo.

Diệp Ngọc Luân bên cạnh tấm tắc thành tiếng, cười nói: “Diêu thần y ơi Diêu thần y, tôi thấy anh Lâm rất để ý đến vợ của anh ấy đấy, nếu ông muốn đục cái góc tường này, cái cuốc cần phải sắc bén hơn một chút mới được.”

Sắc mặt Diêu Mộc Nhã thoáng chút xấu hổ, nhanh chóng rời đi.

“Ngọc Tuyết, Ngọc Tuyết, em nghe anh nói.”

Lâm Dương cuối cùng cũng một tay kéo được Liễu Ngọc Tuyết lại, dùng lực kéo một cái, kéo cô vào trong vòng tay mình, không cho cô tránh thoát.

Liễu Ngọc Tuyết dùng sức vùng vẫy, nhưng làm sao có thể tránh thoát: “Thả em ra, anh còn có gì để nói nữa, anh đi tìm cô bác sĩ xinh đẹp kia của anh đi, nói chuyện tình tự đi.”

“Máu ghen lớn đến vậy?”

“Ai ghen cơ? Ai thèm ghen với đồ khốn nạn nhà anh, anh cút đi cho em... ưm ưm ưm...”

Những âm thanh đằng sau bị Lâm Dương dùng miệng chặn lại.

Có câu nói thế nào nhỉ?. 𝑵ha𝒏h 𝒏hất tại + 𝒯R𝓾M𝒯RUY𝗲 𝑵.𝘷𝒏 +

Khi con gái tức giận, có giải thích cũng không có tác dụng, biện pháp duy nhất là chặn đứng miệng của cô ấy, chặn một lần không được thì chặn hai lần.

Quả nhiên, trong cơn choáng váng, Liễu Ngọc Tuyết đã bị đánh bại, thân thể cũng trở nên mềm nhũn, thậm chí còn chủ động dựa vào, Lâm Dương sóng lòng dâng trào, tay không nhịn được mà hạ xuống bên dưới...

Chính vào lúc này, bỗng nhiên vang lên một âm thanh.

“Này, họ Lâm kia, anh có còn mặt mũi nữa không? Giữa ban ngày ban mặt ôm ở đây phụ nữ, hừ, thật buồn nôn mà, đàn ông quả nhiên đều là đồ móng giò heo.”

Thế mà lại là Diệp Tiểu Manh.

Ôm ngực đứng ở bên cạnh nhìn tới mức nồng nhiệt.

Liễu Ngọc Tuyết da mặt mỏng cuối cùng bị Diệp Tiểu Manh châm chọc như vậy làm sao có thể chịu được, nhéo vào eo Lâm Dương, quay đầu liền chạy đi.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.

Lâm Dương bực mình nhìn Diệp Tiểu Manh không thức thời, nếu không phải cô ta đột nhiên xuất hiện, anh với Liễu Ngọc Tuyết đã thân mật thêm một bước, hơn nữa, sự dịu dàng lâu lắm mới có được này, qua ngày hôm nay, lần tiếp theo cũng không biết là đến lúc nào.

“Có lòng dạ đi quản chuyện của người khác, không bằng nghĩ xem làm thế nào để xử lí cái hình dạng bất thường của cô đi.” Lâm Dương giọng điệu đầy ngẫm nghĩ nhìn về phía cô ta: “Lại nói thêm một chút, cô thật sự đang nguye hiểm rồi, nhớ kĩ, đừng tức giận lung tung, nếu không thì... bang!”

Lâm Dương làm động tác nổ tung, quay người rời đi.

Diệp Tiểu Manh hận không thể cắn anh ta một miếng, thật là...

Tức chết mất!

Thế nhưng, cũng có chút lo lắng.

Cô ta bây giờ mới hai mươi hai tuổi, đang là khoảng thời gian đẹp nhất, ai lại muốn đang trẻ tuổi thế này mà lại chết? Vẫn chưa hưởng thụ đủ, thậm chí còn chưa từng yêu đương, Phương Hoa chết yểu, thế chẳng phải là đau thương tột cùng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.