Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 123




Diệp Ngọc Luân có hai người con trai, một người là Diệp Doanh Chính, còn một người là Diệp Khánh Vĩ.

Nhưng khi Diệp Tiểu Manh lên ba tuổi thì Diệp Minh Cường và vợ của ông ta đã qua đời ngoài ý muốn, cho nên bây giờ chẳng khác gì chỉ có một người con trai. May mắn thay, tình trường của cái tên Diệp Khánh Vĩ này như hoa nở, phụ nữ trong sáng ngoài tối cộng lại không ít hơn hai cánh tay, con nối dõi cũng khá nhiều, chỉ mỗi người vợ hợp pháp thôi đã sinh cho ông ta ba người con trai và hai cô con gái, còn những người phụ nữ khác cũng sinh không ít, dù sao có dùng hết tất cả các ngón tay thì cũng không đếm hết được anh chị em trong cùng thế hệ của Diệp Tiểu Manh. Đam Mỹ Hiện Đại

Nhưng điều làm cho Diệp Ngọc Luân phải tiếc nuối chính là tư chất tu luyện võ đạo của con cái Diệp Khánh Vĩ quá bình thường.

Chẳng hạn như Diệp Bảo Trung, gia tộc cho vô số tài nguyên nhưng đến bây giờ cũng chỉ mới bước vào giai đoạn cấp Hoàng trung kỳ.

Nhưng Diệp Thu, con trai của Diệp Doanh Chính thì lại có tư chất cao nhất.

Bây giờ chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi mà đã đến giai đoạn cuối cấp Hoàng, trong năm nay còn có thể tiến cao lên một bước nữa.

Bởi vậy, Diệp Ngọc Luân rất coi trọng Diệp Thu.

Thậm chí, cũng đã có ẩn ý muốn giao quyền lực nhà họ Diệp cho Diệp Thu.

Đây là đứa cháu trai lớn mà ông ta gửi gắm rất nhiều kỳ vọng.

Giờ phút này lại nghe được tin thiên tài trụ cột của nhà họ Diệp bị người ta đánh đến mức trọng thương, sắp chết. Trong lòng Diệp Ngọc Luân vừa gấp gáp vừa tức giận, còn căng thẳng lo lắng hơn so với khi bản thân mình đối diện với cái chết, cho nên ông ta lập tức lao ra ngoài với hai tên đệ tử nhà họ Diệp.

Vẻ mặt của Diêu Đức Bằng và Diêu Mộc Nhã có hơi kỳ lạ.

Không biết kẻ nào mà lại to gan dám đến nhà họ Diệp ra tay đả thương người khác như thế.

Diêu Đức Bằng nói: “Với cái cơ thể của lão Diệp này thì không thể tự mình ra tay được, một khi ra tay thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ động mạch tim, đến lúc đó cho dù có là Bồ Tát giáng thế cũng không cứu được, ông phải đi trông chừng lão ấy một chút.”

Còn Diêu Mộc Nhã là do tò mò nên cũng vội vàng đuổi theo.

Tâm trạng của Diệp Khánh Vĩ cực kỳ tệ, bố vừa chống đỡ chưa được bao lâu thì bây giờ lại có người đến thăm, thật sự coi nhà họ Diệp là bùn đất mà tùy ý nhào nặn hay sao? Ông ta trực tiếp bước vào trong phòng nào đó lấy ra một thanh trường đao, hung hăng tiến lên, rồi sau đó hét về phương xa một cách điên cuồng: “Tên nào dám đến nhà họ Diệp đánh trọng thương người khác, mau quay lại đây nhận lấy cái chết!”

Tu vi võ đạo của Diệp Khánh Vĩ cao hơn Diệp Thu một bậc.

Cấp Hoàng đỉnh phong, cấp Huyền bán bộ.

Nhưng đáng tiếc là cấp Huyền bán bộ vẫn chưa phải là cấp Huyền.

Đã có người đến chờ đón từ lâu, là Diệp Trung, anh ta cũng là con trai của Diệp Khánh Vĩ: “Bố, anh ba bị thương.”

Người anh ta nói chính là Diệp Bảo Trung.

Cũng là một người rất có năng lực cạnh tranh trong số những người con của Diệp Khánh Vĩ.

“Cái gì?”

Diệp Khánh Vĩ giật mình, vội vàng tìm kiếm Diệp Bảo Trung trong đám đông, nhưng không ngờ lại thấy khóe miệng của anh ta có vết máu, ngay trước ngực cũng có, Diệp Khánh Vĩ nổi cơn thịnh nộ ngay lập tức. Thanh trường đao nằm trơ trọi lẻ loi giữa sân, còn Lâm Dương đang đứng chắp hai tay sau lưng, tựa như đang ngắm phong cảnh.

“Thằng nhóc kia, mày khinh người quá đáng, coi nhà họ Diệp bọn tao là chốn không người hay sao? Quỳ xuống, nhận lấy cái chết!”

Ông ta tức sùi bọt mép, vẻ mặt dữ tợn.

Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng quét nhẹ qua người Diệp Khánh Vĩ, trong lòng đã sớm nắm rõ, nghĩ thầm: Người này cũng mắc bệnh tim, quả nhiên là do công pháp của nhà họ Diệp có vấn đề, tồn tại một sự thiếu sót nghiêm trọng, nếu không thì cũng không thể nào bị như thế.

Nghĩ như vậy, anh nhẹ nhàng nói: “Bỏ đao xuống đi, ông không phải là đối thủ của tôi.”

“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng!”

Diệp Khánh Vĩ vừa dứt lời thì đã cầm đao lên chém mạnh về phía Lâm Dương.

Cảnh tượng này vừa lúc bị Diêu Mộc Nhã đuổi theo đằng sau thấy được, trong nháy mắt, trái tim của cô ấy như muốn nhảy ra ngoài, cả người cứng đờ, trong lòng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, hét to một tiếng: “Đừng mà!”

Nhưng giọng nói của cô ấy lại không có cách nào ngăn cản được Diệp Khánh Vĩ.

Đao của ông ta rơi xuống như một tấm lụa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.