Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 116




Lâm Dương nhấc nhẹ tay trái lên, ngay lập tức nắm lấy chân anh ta.

Cơ thể và mọi thứ, lại một lần nữa đóng lại.

Trong lòng người đàn ông run lên, hoảng loạn theo bản năng: “Tốc độ nhanh như vậy, anh làm sao có thể đạt được?”

Giây tiếp theo, tay phải của Lâm Dương đè lên mặt của anh ta, sau đó ấn một cái.

“Rầm!”

Đầu người đàn ông va vào kính cửa sổ Rolls-Royce.

Đám đông người xem cảm thấy tim mình run lên, mắt chữ a mồm chữ o.

Ông lão tốt bụng vừa rồi, nhãn cầu như sắp rơi xuống.

Kết quả, Lâm Dương nắm lấy đầu người đàn ông nhà họ Diệp, ấn nó xuống lần thứ hai.

Chính xác mà nói, là đập.

“Rầm!”

“Rầm rầm!”

Lại là ba lần liên tiếp, cho đến khi kính cửa sổ Rolls-Royce bị đập vỡ, trên đầu người đàn ông bê bết máu, anh ấy mới dừng lại, mặt không cảm xúc nói: “Cô ấy là vợ của tôi, anh lại khiến cô ấy rơi nước mắt, anh có biết đã phạm tội lớn như thế nào không?

Mọi người ồ lên, không nói nên lời.

Nguyên nhân dẫn đến sự ra tay dã man của chàng trai này, lại không phải vì mẹ vợ bị đánh thành heo, mà là vì làm vợ anh ta khóc.

Đủ để biết anh ta chiều vợ cỡ nào rồi!

Liễu Ngọc Tuyết cũng kinh ngạc.

Danh tiếng của nhà họ Diệp ở Thanh Châu, cô biết rất rõ, chính là có thể dùng một câu nói quét sự tồn tại của nhà họ Liễu thành tro tàn, Lâm Dương bây giờ lại đánh người nhà họ Diệp, hậu quả có thể sẽ vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức không thể chịu đựng được.”

Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mẹ, cô cũng cảm thấy việc Lâm Dương làm là đúng.

Hơi thở của cuộc sống, không phải sao?

Tuy nhiên, Thẩm Tú Phương lại không nghĩ như vậy, bà ta sợ đến hồn vía bay đi, nhà họ Diệp là người thế nào, cái đồ bỏ đi Lâm Dương này không có chút lo lắng nào?

Bà ta trở mình bò dậy, lao đến tát Lâm Dương một cái.

Đm!

Lâm Dương đang tập trung đối phó người đàn ông nhà họ Diệp, nào đoán được Thẩm Tú Phương sẽ đột nhiên làm như vậy, mặc dù, đối với anh, chỉ là dùng ngón tay xoa nhẹ lên má, nhưng đối với người khác mà nói, đó là một cái tát.

Trong miệng lại càng chửi thề!

“Lâm Dương, cái đồ rác rưởi ngu ngốc này, tại sau ngay cả người nhà họ Diệp mà cậu cũng dám đánh?”

“Cậu không biết thân phận rẻ rúng của mình sao? Cậu chỉ là một đứa con bị bỏ rơi nhà họ Lâm, cậu không quyền không thế không bản lĩnh, đây là cậu còn đang tạo nghiệp cho nhà họ Liễu chúng tôi, cậu liên lụy đến nhà họ Liễu tôi còn chưa đủ sao?”

“Cậu quỳ xuống cho tôi, xin lỗi vị đại ca này!”

Lâm Dương trợn tròn mắt: “Bà nói cái gì?”

Lúc này, có người lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, chàng trai này là con trai của Lâm Tư Việt của tập đoàn Lâm Thị, sau khi Lâm Tư Việt chết, cậu ta liền ở nhà họ Liễu ăn bám, dựa vào vợ mới sống đến bây giờ.”

“Mẹ kiếp, thì ra là cậu ta!”

Chốc lát, vô số người coi thường khinh bỉ, loại người này, cũng dám chống lại nhà họ Diệp, còn không phải là tìm đến cái chết sao?

Người đàn ông nhà họ Diệp vốn dĩ sợ anh ấy, lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo, hất cằm lên, khinh thường Lâm Dương: “Cậu nhóc, đã mạo phạm đến nhà họ Diệp, chính là đường chết rồi, cậu tốt nhất hãy nghe lời mẹ vợ, ngoan ngoãn dập đầu nhận lỗi với tôi, có lẽ tôi còn cân nhắc tha cho các người, nếu không, cậu, còn có người nhà, đều sẽ gặp xui xẻo.”

Ông cụ lúc trước lại nói: “Ôi, chàng trai, lúc nãy tôi đã khuyên cậu rồi, cậu lại không nghe, bốc đồng làm bậy, đừng có ba hoa nữa bây giờ cậu xin lỗi mới là thông minh nhất.”

Lâm Dương nhìn ông cụ hừ lạnh một tiếng, lại nhìn người đàn ông nhà họ Diệp: “Dập đầu, xin lỗi, sau đấy còn làm cho người nhà tôi xui xẻo?”

Người đàn ông gật đầu: “Không sai, cậu phải tin tôi, nhà họ Diệp có bản lĩnh này, nhà họ Diệp ở Thanh Châu, anh không gây vào được đâu!”

“Chặc chặc, tôi sợ quá!” Ngón tay của Lâm Dương ngoắc ngoắc lỗ tai: “Nhưng tôi không tin những điều đấy đâu, tôi lại muốn chọc xem thử xem.”

Nói xong, ngón tay có chút ráy tai, chọc vào mặt người đàn ông.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mạnh mẽ tát một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.