Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 114




Cuối cùng, bà ta nói với vẻ tự mãn: “Người phụ nữ tìm chồng, đều là mệnh, con gái tôi là mệnh hoàng hậu, không giống như Ngọc Tuyết nhà bà, lớn lên xinh đẹp, nhưng tìm một tên dựa dẫm ăn bám, có tác dụng gì? Chỉ trách mắt cô ấy không tốt, số mệnh nghèo đói vất vả, sau này Ngọc Thanh tìm một đàn ông, phải sáng mắt vào.”

Thẩm Tú Phương tức giận đến nỗi muốn đánh bà ta.

Mặc dù bà ta rất ghét Lâm Dương, hận không thể khiến anh ấy và Ngọc Tuyết nhanh chóng ly hôn, nhưng hiện tại người bị mất mặt là bà ta.

Lập tức lấy ra tờ chi phiếu bảy chục tỷ: “Nói ai là mệnh nghèo khổ vất vả đấy? Cả tấm chi phiếu bảy mươi tỷ đây này! Bà xem xem, đây là của con rể tôi đưa cho tôi, bảy mươi tỷ, bà nhìn thấy bảy mươi tỷ chưa? Cái gì mà mệnh hoàng hậu, cho bà bảy trăm triệu đã tính là mệnh hoàng hậu rồi hả? Vậy tôi không phải là mệnh thái hậu sao? Ha ha ha!”

Bà Vương vừa nhìn thấy tấm chi phiếu, mắt liền xanh lại.

Thẩm Tú Phương dương dương đắc ý, lần đầu tiên không cảm thấy ghét Lâm Dương.

Nhưng, lúc bà ta đi đến cửa sổ để xử lý.

Nhân viên ngân hàng vừa nhìn chỗ tấm chi phiếu bị gấp lại, liền lắc đầu nói: “Thưa bà, tấm chi phiếu của bà bị gấp quá nhiều, con dấu và chữ ký đều mất rồi, không thể dùng.”

“Cái gì? Không thể dùng?”

Thẩm Tú Phương suýt nữa phun ra một ngụm máu: “Tại sao không thể dùng? Không phải chỉ bị gấp hai lần thôi sao? Đâu phải chuyện gì quá lớn, không phải cô cố ý muốn làm khó tôi đấy chứ? Đổi cho tôi, nếu không tôi sẽ khiếu nại cô.”

Người nhân viên lắc đầu: “Thật sự không thể dùng, tôi không làm được gì khác.”

Bà Vương ở bên cạnh, vừa nghe thấy vậy, liền cười lớn: “Đây là bảy mươi tỷ con rể bà cho bà sao, thật là tốt quá mà! Mệnh thái hậu à! Đáng tiếc, chi phiếu không thể đổi tiền, là giả! Thật là làm người ta cười chết mất, tìm một người con rể vô dụng thì vẫn là con rể vô dụng thôi, lại còn ở trước mặt tôi làm ra vẻ.”

Trái tim Thẩm Tú Phương run lên, nói với người nhân viên: “Vậy... cô nói cho tôi biết, tấm chi phiếu này có phải là thật không?”

Bà ta cũng có chút hoài nghi chi phiếu là giả.

Kết quả, người nhân viên nói: “Thưa bà, con dấu và chữ ký trên tấm chi phiếu của bà mờ mất rồi, tôi không thể đối chiếu, cho nên tôi cũng không biết có phải là thật hay không.”

Thẩm Tú Phương bước ra khỏi ngân hàng như cái xác không hồn, trong sự chế giễu của bà Vương.

Ngay sau đó, cơn giận dữ đối với Lâm Dương bùng lên.

“Là giả, nhất định là giả!”

“Cái thứ rác rưởi này, lại làm một tờ ngân phiếu đưa cho tôi, khiến tôi phấn khích một hồi, lại mất mặc lớn như vậy, tôi với cậu không xong đâu!”

Thẩm Tú Phương đùng đùng tức giận, lái xe về nhà.

Bất ngờ có một chiếc ô tô băng qua ngã tư, con đường vốn dĩ khá rộng lại trở nên khó lái.

Thẩm Tú Phương vừa lái xe, vừa luôn miệng mắng chửi Lâm Dương, kết quả không cẩn thận, phía trước xe ô tô va chạm mạnh, làm vỡ đèn pha ô tô của người khác.

“Mẹ kiếp, bà lái xe thế nào đấy?” Một người đàn ông cao lớn giận dữ hét lên, đây là chiếc Rolls-Royce trị giá sáu mươi tỷ!

Thẩm Tú Phương vốn tâm trạng không tốt, lập tức hét lên: “Anh quan tâm tôi lái xe làm gì, là anh dừng xe như thế nào? Ai bảo cô đỗ xe ở chỗ này? Bị đâm vào là đúng, nhanh để tôi đi, nếu không tôi lại đâm anh!”

Kết quả, người đàn ông vô cùng tức giận.

Anh ta xông tới, kéo Thẩm Tú Phương xuống, tát bốp bốp bốp bốp bốn cái.

Thẩm Tú Phương bị đánh tới tấp: “Anh dám đánh người?”

“Đánh bà thì làm sao? Đồ điên, xe của nhà họ Diệp tôi mà cũng dám đụng vào, lại còn dám mắng chửi? Đền tiền, không có sáu tỷ, tôi đánh gẫy chân của bà.”

Nói xong lại tát một cái nữa.

Thẩm Tú Phương làn da mềm mại, nào có thể chịu đựng được, sớm đã mặt sưng như heo, máu mũi chảy ra.

Thẩm Tú Phương tức đến cả người phát run, lại tràn đầy sợ hãi.

Sau đó lại có những người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Trời ơi, đây là Rolls - Royce Phantom, giá trên thị trường là sáu mươi tỷ, lần va chạm này, đã trực tiếp đánh đổ một căn nhà đấy!”

“Chiếc xe này hình như của nhà họ Diệp phải không? Người phụ nữ này thật thảm, đụng ai không đụng, lại đụng và xe nhà họ Diệp.”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn Thẩm Tú Phương: “Sáu tỷ, vẫn là quá rẻ cho bà, nhanh lên.”

Thẩm Tú Phương nghe thấy lời của những người xung quanh, sớm đã bị dọa sợ hãi.

Phải biết rằng, nhà họ Diệp đứng thứ hai trong tứ đại hào môn của Thanh Châu, so với nhà họ Liễu không biết gấp bao nhiêu lần, bà ta làm sao có thể kham nổi?

“Tôi... tôi không có nhiều tiền như vậy, a, đừng đánh tôi, con gái tôi có!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.