Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 109




Thẩm Tú Phương không hề ngờ đến, vô cùng khó tin.

Một công tử lắm tiền tài sản mấy chục nghìn tỷ, đã thế còn là tổng giám đốc trẻ, còn tên vô dụng kia chỉ là một tên ngồi không chờ chết, còn phải dựa dẫm vào con gái bà ta mà sống, chiếu theo lẽ thường, đúng ra cái tên vô dụng ăn bám con gái bà ta phải quỳ xuống trước mặt tổng giám đốc trẻ kia mới đúng chứ? Sao lại ngược lại thế này?

Rốt cuộc Lâm Dương là ai?

Liễu Ngọc Thanh cũng chạy ra, sau khi thấy cảnh này thì sợ hãi kêu lên: "Anh rể, sao anh phải quỳ xuống trước cái tên vô dụng này chứ? Anh ta có tư cách gì mà bắt anh phải quỳ, anh đứng lên đi, anh mau đứng lên đi anh! có phải cái tên họ Lâm kia dùng thủ đoạn hèn hạ gì bắt ép anh đúng không? Anh không cần phải sợ anh ta đâu, em và mẹ em luôn đứng về phía anh."

Trình Bảo Khôi sợ hãi trong lòng, nghe cô ta mở miệng gọi mình một tiếng anh rể thì sợ muốn tè ra quần luôn.

Trước đây lúc anh ta và Trình Bối rời đi.

Về nhà rồi Trình Bối mới thở dài mọt hơi, nói hết chuyện ở nhà hàng Hoa Sơn cho anh ta nghe, thêm cả những tin tức mà Mã Trần Phong gọi điện nói chuyện với Lâm Dương, dần dần liên kết các thông tin lại để phân tích.

Chuyện này kinh khủng quá đi mất.

Anh ta có lý do để tin chắc rằng chỉ cần một cái gật đầu của Lâm Dương thôi, Mã Trần Phong sẽ tập hợp tất cả quyền lực của tập đoàn thương nghiệp Vạn Lý để tiêu diệt tập đoàn quốc tế Vũ Đăng trong vòng một đêm, thuận tiện diệt luôn cả nhà họ Trình của anh ta nữa.

Chuyện này không có nói quá chút nào đâu.

Cho nên, hiện giờ Trình Bảo Khôi cực kỳ sợ Lâm Dương, sợ vô cùng sợ.

Anh ta càng nghĩ lại càng sợ, càng nghĩ đến lại càng không an lòng, cho nên anh ta phải tỏ rõ thái độ trước mặt Lâm Dương, phải biết sám hối, chịu đòn nhận tội.

Anh ta nhìn thấy sự tức giận và chán ghét Lâm Dương trong ánh mắt của Liễu Ngọc Thanh.

Bỗng nhảy dựng lên, tát Liễu Ngọc Thanh một cái, tức giận quát: "Cô câm miệng lại cho tôi, tôi không phải anh rể của cô, anh Lâm mới là anh rể của cô, cô làm như vậy là sỉ nhục anh Lâm, cũng là sỉ nhục chị gái cô! Anh Lâm trở thành anh rể của cô là phúc phận của cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy."

"Cái gì?"

Liễu Ngọc Thanh sợ ngây người.

Cô ta che bên má bị anh ta tát, không thể nào chấp nhận nổi.

Trước đây là ai ngày đêm mong nhớ, muốn có được chị gái của cô ta?

Là ai đã trăm phương ngàn kế lấy lòng cô ta chỉ vì muốn có được tình báo từ miệng cô ta?

Sao bây giờ người này lại trở nên như vậy vậy?

Thẩm Tú Phương cũng ngớ người: "Tổng giám đốc Trình à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng phải con rất thích Ngọc Tuyết nhà bác sao? Chẳng phải con bảo không phải nó làm cô dâu thì con sẽ không cưới à? Sao giờ lại đột ngột đổi ý? Có phải tên vô dụng này ép con làm vậy không, rốt cuộc nó đã làm gì con? Con không cần phải sợ, bác làm chủ cho con."

"Anh Lâm..."

Trình Bảo Khôi vừa định mở miệng nói gì đó, Lâm Dương cười như không cười nhìn anh ta, mở miệng cắt ngang: "Trình Bảo Khôi, có vài chuyện không thể nói lung tung được đâu."

Trình Bảo Khôi hơi dao động trong lòng, đột nhiên nhớ tới những lời Lâm Dương từng cảnh cáo mình, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện giữa anh và nhà họ Mã, Trình Bảo Khôi lại vội vã quỳ xuống: "Anh Lâm, là em sau khi về nhà nghĩ kĩ lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, chuyện này là do em làm sai, cô Liễu là vợ hợp pháp của anh, em phải chúc phúc cho hai người mới phải, sao có thể có mấy ý đồ không an phận được đây? Làm vậy có còn là người không chứ?”

“Em vô cùng cảm thấy hổ thẹn, cho nên mới đến đây chịu đòn nhận tội.”

Em nhất định sẽ sửa lỗi, sẽ làm người thật tốt, mang đến nguồn năng lượng tốt đẹp cho xã hội."

Vẻ mặt Lâm Dương hơi quái lạ: "Phải vậy không?"

Trình Bảo Khôi nói: "Thật ạ, em tuyệt đối không dám lừa gạt anh Lâm."

Cậu ta nói xong thì cở áo ra, lấy cái cành cây sau lưng xuống, hai tay dâng lên: "Anh Lâm, anh cứ cầm cái cành cây này mà đánh em đi! Em đáng bị phạt, anh cứ đánh đi để em nhớ mãi, coi như bất kể khi nào cũng nhắc nhở chính em không được đi sai đường."

Mấy người nhà họ Liễu ai nấy đều ngơ ngác, gồm cả Liểu Ngọc Tuyết.

Cảm giác hôm nay đầu óc Trình Bảo Khôi bị cửa kẹp rồi thì phải.

Cũng chỉ có mình Lâm Dương biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện bên trong đó, anh cầm cành cây lên, gật đầu bảo: "Cậu đã cầu xin như thế thì đương nhiên tôi đây không thể phụ lòng cậu được."

"Vụt!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.