Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 106




Hai mắt anh thẳng tắp nhìn thẳng, tầm mắt vừa vặn ngay dưới cổ Hoa Hải Ninh.

Đột nhiên có một loại cảm giác như mình sẽ là đỉnh của ngọn núi, phòng mắt nhìn về những ngọn núi nhỏ.

Trong lòng anh gào thét không ngừng, nhưng cơ thể lại rất thành thật, không biết từ lúc nào tay đã đặt trên eo của Hoa Hải Ninh.

“Không phải là không dạy cho cô, mà là nền tảng của cô quá tệ.” Đầu óc Lâm Dương ong ong, hơi thở gấp gáp, không biết bản thân mình đang nói cái gì.

"Thật sao? Vậy phải làm sao đây? Sư huynh, khai mạch đan mà anh nói lúc trước là cái gì?"

Cô ấy lại lay lay, hơi thở như lan, giọng nói quyến rũ.

"Khai mạch đan, chính là..." . Có gì ho𝐭? Chọ𝐭 𝐭hử 𝐭𝗿ang ++ T𝗿ù𝗺T𝗿u𝓎 ện.𝙑n ++

Anh chưa kịp nói xong thì bên cạnh có tiếng ‘khụ khụ’.

Không biết từ lúc nào Vương Hồng đã đứng trước cửa thang máy, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa gượng gạo nhìn hai người, trong lòng thầm nói: Đồ khốn kiếp, còn bảo sư muội gì đó, đây là sư muội làm giường ấm phải không?

Lâm Dương giật mình, vội vàng đẩy Hoa Hải Ninh ra.

"Mẹ, ờm... con có hẹn đi ăn với Ngọc Tuyết, con đi đây!"

"Cái gì, mẹ vừa mua thức ăn trên đường trở về, các con ăn đi."

Anh nói xong trực tiếp chạy ra khỏi biệt thự.

Sau khi ra ngoài anh mới phát hiện ra là không lái xe... nếu giờ quay trở lại, mẹ có thể sẽ lại cằn nhằn, dứt khoát ra ngoài bắt taxi còn hơn. Một bên lại cảm thấy hơi phiền muộn, khả năng kiềm chế của bản thân mình kém như vậy sao?

"Lẽ nào mình lại là loại đàn ông đểu cáng không biết từ chối?"

"Nhưng Hoa Hải Ninh, cô ấy không phải là hơi quá chủ động sao?"

Làm sao anh có thể nghĩ ra được, chính anh là người đã giúp Hoa Hải Ninh nâng cao cảnh giới của cô ấy ngay lập tức, khiến Hoa Hải Ninh quyết tâm muốn làm người làm ấm giường cho anh. Đối với những người học võ mà nói, khả năng của anh quá chấn động, quá hấp dẫn, nếu nó được truyền vào trong giới võ thuật, không biết nó sẽ gây ra chấn động lớn như thế nào.

Đến lúc đó, đừng nói mỹ nữ tranh nhau nhào vào lòng anh, còn có một đám người tắm rửa sạch sẽ muốn sinh con cho anh.

Lâm Dương và Liễu Ngọc Tuyết gặp nhau trước của nhà hàng phương Tây.

Nhưng còn chưa vào cửa, đã nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Thẩm Tú Phương gọi đến.

"Ngọc Tuyết, có phải là con đang ở cùng với cái thằng họ Lâm kia đúng không?"

Giọng điệu của Thẩm Tú Phương kiến Liễu Ngọc Tuyết cảm thấy thấp thỏm trong lòng.

"Mẹ, có chuyện gì vậy? Lâm Dương là con rể của mẹ, đừng gọi anh ấy như vậy."

"Con rể cái gì? Mẹ không có thằng con rể như vậy! Con rể sẽ đánh con gái của mẹ sao? Cần loại con rể như vậy làm gì? Chê bản thân sống lâu chắc? Con trở về đây cho mẹ, lập tức đưa cả thằng ấy về đây, con xem mẹ làm sao xử lý nó, nếu không thì đừng gọi mẹ nữa!"

Thẩm Tú Phương vô cùng tức giận, hiển nhiên biết chuyện Liễu Ngọc Thanh bị Lâm Dương đánh.

Hơn nữa, với tính tình của chuyện Liễu Ngọc Thanh, chắc chắn đã đổ thêm dầu vào lửa.

Cúp điện thoại xong, Liễu Ngọc Tuyết cảm thấy đau đầu.

Lâm Dương đã nghe thấy hết, nói: "Trở về đi, không sao đâu em."

Liễu Ngọc Tuyết xin lỗi: "Anh vừa giúp em lấy được toàn bộ chi nhánh ở Thành Nam. Em cứ nghĩ mẹ em sẽ nhìn anh với con mắt khác, đối xử khách ký với anh hơn. Không ngờ..."

"Hẳn là em gái em đã nói gì đó, không sao, chẳng lẽ mẹ em có thể ăn thịt anh sao?"

Lâm Dương hạ quyết tâm, Liễu Ngọc Thanh phải được dạy dỗ thật tốt, nếu không cô ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu, sau này trong nhà sẽ không có ngày nào yên ổn. Lần này nếu phát hiện cô ta lại ăn không nói có, phải nghĩ cách để làm cho cô ta sau này hoàn toàn thành thật.

Hai người lên xe, Liễu Ngọc Tuyết lái chiếc M8 mà Lâm Dương đưa cho cô.

Kết quả là vừa lên xe.

Liễu Ngọc Tuyết liền nghiêng người qua, ra sức ngửi ngửi trên người, vẻ mặt đen xì nói: "Trên người anh có mùi nước hoa, là nữ bác sĩ họ Diêu kia đúng hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.