"Đã cưới nhau 1 năm cô còn chưa có con, có phải chúng ta nên ly hôn hay không?" Giọng nói của người đàn ông có vài phần bất đắc dĩ.
Tâm Nghiên mặt lạnh, nhưng nội tâm đã không ngừng chu tréo: Mẹ nó chứ, mày không ngủ với bà thì đòi bà có thai kiểu gì. Chẳng lẽ nhặt tinh trùng chó nhét vào?
"Bây giờ chưa có, không có nghĩa là ngày mai không có, ngày kia không có." Tâm Nghiên nhả chữ thật chậm.
Người đàn ông thấy chuyện này chẳng thể thay đổi được ý kiến của cô, anh trở nên mềm dẻo hơn, xuống nước gần như là cầu xin: "Ly hôn được không, tôi và cô rõ ràng không có tình cảm tại sao lại cứ ràng buộc nhau vậy?"
"Nếu là ly hôn để anh tới với Đồng Hiên thì không được."
Tâm Nghiên hai mắt mở to, đôi đồng tử đen láy nhìn người đàn ông anh tuấn ở trước mặt, thành thật phản đối.
Vương Niệm Từ bỗng tức giận, đến tay cũng đã nắm thật chặt, nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
Vương Niệm Từ có thể nhìn ra người phụ nữ này trước đây chưa từng thích anh, vậy tại sao lại cấm anh không thể đến với người mà anh thật lòng yêu thương.
Tâm Nghiên khẽ cười, đúng là cô không có tình cảm với Vương Niệm Từ, nhưng đúng hơn là bây giờ không có, còn trước đây cô đúng là có thích anh.
Giờ phút nghe anh hỏi lại một câu như vậy, giả thiết của cô đã đúng. Người đàn ông này muốn ly hôn với cô để đến với Đồng Hiên, nhưng anh lại rất vô tình dẫm lên mặt mũi của cô.
Đã cưới vợ rồi còn tơ tưởng với người yêu cũ thật không thể tin được, đây được gọi là lãnh khốc vô tình hay là loại người có nhân cách chó má đáng để xã hội lên án chứ.
"Tại vì anh là của tôi, tôi không muốn nhường cho người khác." Tâm Nghiên bình thản nở nụ cười, sau lại đứng lên muốn về phòng.
"Tôi không phải của cô." Vương Niệm Từ tức giận, hai mắt đỏ ngầu đứng bật dậy khỏi ghế nhìn theo dáng cô đang lên cầu thang.
Tâm Nghiên như chưa nghe thấy gì mặc kệ anh, đóng cửa phòng lại thay nhanh bộ quần áo rồi xách túi xuống tầng.
Vương Niệm Từ như vừa gọi điện xong, gương mặt có vẻ nhu hòa, nhưng khi nhìn thấy cô lại đầy sắc u ám.
"Cô đi đâu vậy?" Vương Niệm Từ nhìn cả người Tâm Nghiên mặc đồ đen mở miệng, thuận tay nhét điện thoại vào trong túi quần.
Mặc dù Vương Niệm Từ không thích Tâm Nghiên, nhưng mỗi lần cô ăn mặc xinh đẹp đi ra ngoài trong lòng lại rục rịch không yên. Tuy bây giờ cô mặc bình thường thì anh vẫn thấy khó chịu. Có lẽ đây là tính chiếm hữu cơ bản của đàn ông đi, dù sao cô cũng chính là vợ mình.
Vương Niệm Từ hình như đã quên mình vừa sống chết đòi ly hôn với cô.
Tâm Nghiên nhếch miệng cười, nhẹ nhàng quay đầu thốt ra mấy chữ.
"Bà đi tìm chồng mới!"