Chồng Già

Chương 31: Tuyệt vọng




Chương 31: Tuyệt vọng.

Giữa vòng bảo vệ kết giới cũng có thể cảm nhận sát khí lan tràn khắp nơi. Tình cảnh càng lúc càng cam go. Mới đầu ảo cảnh chỉ là số đông chém gϊếŧ, giờ đã trở nên như Tula địa ngục.

- Ảo cảnh chẳng phải cũng là trận pháp sao? Không phải chỉ cần tiêu diệt người tạo ảo cảnh hoặc là mắt trận là được rồi sao? - Giữa âm thanh ồn ào , An hét tới lạc giọng.

- Nghe nói Sinh tử cảnh lấy người tạo làm mắt trận. Chỉ cần gϊếŧ được, trận này liền kết thúc. Vấn đề là trong biển người này không dễ dàng tìm ra được kẻ đó. - Lưu Sang nói.

- Năng lực đáng sợ như thế , Hữu gia ai cũng có thể sao?

- Nào dễ như thế. Ta nghe tổ phụ nói, tuy Sinh tử cảnh là tuyệt chiêu gia truyền nhà họ Hữu, nhưng không phải ai cũng nắm giữ được. Trong cả tộc Hữu gia chỉ có ba người điều khiển được trận pháp này, thì cả ba đã bị rơi đầu ở đoạn đầu đài.

Trình Văn Lãng giải thích, hắn nhìn nàng cau mày, tập trung quan sát đám đông, hắn biết nàng muốn làm gì, nhưng sự tình đâu dễ dàng như vậy.

- Trình Văn Lãng, ngươi ngồi xuống cho ta.

- Hả ?!

Trình Văn Lãng không hiểu An muốn làm gì, nhưng hắn vẫn khụy một gối, ngồi thấp xuống. Sau đó hắn thấy nàng bám lên vai hắn, leo người trèo lên trên.

- Đứng lên. Ta muốn nhìn tình hình bên ngoài. - An nghiêng đầu nhìn xuống vẻ mặt ngơ ngác của Trình Văn Lãng. - Còn ngơ ngẩn cái gì? Chả lẽ ngươi nâng không nổi một nữ nhân?

- Ta, ta hiểu rồi. - Trình Văn Lãng mặt đỏ như ráng hồng, nhấc người đứng lên. Nhưng hắn đánh giá quá cao bản thân mình. Thân thể văn nhược chịu không nổi sức nặng đè từ trên xuống, cứ thế chao đảo, rồi té sấp mặt cả hai người.

Vũ Thu An ăn đầy một miệng tuyết, lồm cồm bò dậy. Lưu Sang đang bận giữ kết giới cũng nhìn không nổi một mỹ nhân ngã tới khó coi như vậy. Hắn đảo mắt, thở dài rồi cất lời.

- Vũ tiểu thư không chê thì có thể sử dụng vai của tại hạ cũng được.

Trình Văn Lãng vừa thẹn lại tức, hắn muốn ngăn cản nhưng đã thấy nàng nhanh như một con sóc, leo lên người của gã họ Lưu kia.

Đứng trên cao, An có thể nhìn thấy rõ hơn trận chiến bên phía ngoài. Nhìn thấy đám người Như Ngọc ngoài kia chiến đấu đến người đầy thương tích, trong lòng vừa lo lắng lại sợ hãi. Nàng tự trấn an chính mình, cố gắng giữ bình tĩnh mà nhìn khắp nơi từng chút một. Sâu trong lòng nàng có một niềm tin mãnh liệt rằng chắc chắn phải có gì đó có thể tìm ra được.

Cách đó không xa ba cái bóng xám đỏ quấn lấy nhau có biến, một trong hai hộ vệ hồng y vô lực rơi xuống, mặc biển người giẫm đạp. Hai kẻ còn lại vì trọng thương mà tạm đình chiến. Gã nam nhân vận đồ trắng xám nay đã nhuốm máu, bất giác đưa mắt nhìn về phía đám người An. Hắn nhìn thấy một tiểu cô nương đang trèo lên vai người khác mà quan sát trận chiến. Bất chợt nàng ta ngừng lại, ánh mắt tìm tòi nhìn về một hướng, rồi đưa tay chỉ. Theo hướng chỉ của nàng ta, gã nam nhân trợn lớn đôi mắt mà khó tin. Phù âm bay lên, hắn nghe thấy tiếng vang của gã họ Trình.

- Nữ nhân có vết xẹo lớn trên mặt ở hướng đông. Nàng ta chính là mắt trận. Gϊếŧ!

Đám người giữa trận chiến ngay lập tức tập trung lại. Tất cả tạo thành một mũi nhọn lao về hướng đông, bọn họ dường như liều chết mà mở một đường máu cho Đình Phong mang theo đao lao tới như vũ bão.

Gã nam nhân cũng không chịu ngồi yên, hắn tung mình, lao về hướng mắt trận hộ vệ, nhưng hồng y kia lại không chịu buông tha mà quấn lấy hắn. Mắt thấy người kia lầm nguy, hắn bất chấp thụ thương, phóng một chưởng về hướng Đình Phong đang lao tới.

Cùng lúc đó, Huyễn và Như Hoa cũng cùng lúc không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. Kết giới bảo hộ còn một mình Lưu Sang trấn giữ cũng chịu không nổi giữa mưa đao bão kiếm cùng ngoại lực bủa vây đang điên cuồng công phá. Đình phong huy đao cản chưởng lực từ bên ngoài tới, cũng là lúc kết giới của Lưu Sang vỡ tan tành. Lưu Sang, Huyễn và Như Hoa nhanh chóng rút vũ khí chống lại sự tấn công mãnh liệt của dòng người.

Trong đời An đọc vô số tiểu thuyết, chỉ bởi bản thân nhìn vào bằng con mắt thượng đế nên mới coi sinh tử, sống chết là chuyện tầm thường. Cảm thấy đời người chỉ cần sống cho ý nghĩa, chết cho vinh quang mới là xứng đáng. Nhưng khi chính bản thân thực sự đối diện với nguy cơ, cái chết ở khắp nơi và sợ hãi tước đoạt đi mọi giá trị của con người. Nàng sợ hãi, run rẩy tới bật khóc. Lúc này đây, nàng mới sâu sắc thấu hiểu thế nào là bi ai tuyệt vọng trước cái chết. Là nỗi sợ hãi tới khôn cùng. Nàng từng nghĩ bản thân đã chết một lần, nên dù có chết thêm lần nữa cũng không sợ hãi. Nhưng nàng sai rồi, sai hoàn toàn, nàng không muốn chết, nàng không mạnh mẽ như vậy, nàng không có can đảm như mấy nữ chính xuyên không kia. Nàng muốn sống hơn bất cứ lúc nào.

- Vũ Thu An... - Tiếng Trình Văn Lãng hét lên, gọi về ý thức của nàng. - Nàng nghe ta nói cho rõ ...

An ngơ ngác ngước mắt lên nhìn hắn. Gương mặt như ngọc của Trình Văn Lãng đang nghiêm túc nhìn nàng. Hắn nắm chặt lấy hai tay nàng, tiếng nói rành rọt như sợ nàng bỏ sót bất cứ điều gì.

- Ta yêu nàng. Ta hận ông trời không cho ta sớm gặp nàng. Nhưng bây giờ, giữa sinh tử nguy nan có nàng bên cạnh, ta đã không còn hối tiếc. Nếu phải chết ở nơi này, ta vẫn mãn nguyện được nắm tay nàng cùng bước xuống Hoàng Tuyền. Kiếp sau, ta vẫn sẽ đi tìm nàng, vẫn nguyện dùng sinh mạng bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp.

- Bảo hộ trọn đời trọn kiếp? Kiếp này lo còn không xong, còn hẹn kiếp sau? Vớ vẩn! Vũ Thu An ta tuyệt đối không bao giờ tin vào mấy lời đầu môi chót lưỡi như vậy.

Tiếng hét của An hoà cùng tiếng la hét cùng thanh âm va chạm của binh khí. Những vết thương gia tăng trên người họ mang theo nỗi đau đớn, cắn rứt trong lòng An. Nàng oán hận ông trời lại hố nàng, có phải thấy kiếp trước nàng chưa đủ thảm nên kiếp này bù thêm? Hay là do tại nàng không chịu yên phận, muốn lôi kéo Trình Văn Lãng? Là vì tại nàng muốn dẫn mọi người đi đến nơi chết tiệt này? Trước chân An rơi xuống một thanh kiếm còn loang lổ máu. Nàng không muốn chết một cách vô nghĩa và thê thảm như thế này.

Trình Văn Lãng nghe tiếng gào thét của nữ nhân hắn hết mực yêu thương. Từng lời của nàng như từng nhát búa đập lên tim hắn đến đau đớn không thôi. Nàng nói không sai, hắn đã từng thề hẹn bảo hộ nàng, dành nàng nhất sinh vĩnh dật, vô ưu vô lo, vậy tình cảnh này là cái gì? Là hắn quá ngây thơ, ngu ngốc, tự coi trọng chính mình. Hắn dựa vào cái gì mà hứa hẹn kiếp sau kiếp sau nữa...

Trình Văn Lãng mở to đôi mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng giữa sinh tử mà rơi lệ. Nàng nhặt lên thanh kiếm dưới chân, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy như chính sinh cơ cuối cùng. Hắn có thể nhìn thấy giận dữ, oán trách cùng cả điên cuồng khi nàng vụng về huy kiếm chống lại những kẻ đang tấn công về phía mình. Nàng yếu ớt nhưng lại cố gồng mình, sánh vai cùng chiến đấu với họ. Chỉ còn lại hắn lạc lõng với sự hèn nhát yếu đuối.

Tất cả bọn họ bị cuốn vào trận chiến điên cuồng. Những vết thương đã không còn cảm giác. Sức lực đã cạn kiệt, dòng người như cơn lũ cuốn trôi tất cả bọn họ đi. Trình Văn Lãng cố níu kéo lấy tay áo người con gái ấy, nàng bị đẩy xa khỏi hắn trong tiếng gào thét tới tuyệt vọng. Ở đằng sau lưng, hồng y hộ vệ đã quay trở lại bảo hộ cho hắn. Chỉ có nàng tứ cố vô thân rơi vào địa ngục cùng nỗi đau đớn đến tê tâm liệt phế của hắn.

Chìm trong cái ôm bởi máu thịt, An nghe thấy tiếng Như Ngọc vang lên bên tai.

- Đừng sợ. Còn có nô tì ở đây bảo vệ người.

Đao kiếm chém xuống tấm lưng nhỏ gầy của Như Ngọc. Máu theo mỗi nhát chém bay lên như huyết vũ. Cô nương ấy vẫn kiên cường ôm chặt lấy nàng, âm thanh mơ hồ đứt quãng.

- Đừng... khóc. Động tĩnh ... lớn như vậy, chắc... chắn sẽ có ... người tới cứu...

An không muốn nghe nữa, nàng chỉ muốn khóc lớn lên rằng " đừng nói nữa, đừng nói nữa... Xin ngươi hãy buông ta ra. Đừng vì ta mà vứt bỏ sinh mạng chính mình.". Nhưng mọi lời nói đều tắc nghẽn trong cổ họng, chỉ có tiếng khóc của An tới nghẹn ngào. Tấm lưng nhỏ nhắn của Như Ngọc ngăn xuống mưa đao bảo hộ cho nàng. Từng nhát chém xuống như đang khắc sâu chua xót, đau thương, cùng bất lực vào lòng An. Hơn bất cứ lúc nào An muốn cầu xin thần phật, cầu xin ông trời giang tay cứu vớt lấy các nàng. Làm ơn, làm ơn cứu lấy cô gái nhỏ kiên cường trước mắt nàng, nàng nguyện sẽ yên phận thủ thường, nàng nguyện cả đời sẽ làm một goá phụ chính chuyên không màng danh lợi, nàng nguyện dùng tất cả may mắn của đời này trao đi để đổi lại sinh mạng của Như Ngọc. Nhưng cho dù cầu xin tới kiệt quệ, trời đất vẫn không nghe, thần phật vẫn không thấy, chỉ có từng chút hơi ấm trôi đi theo những giọt máu nóng bỏng tới nung da cháy thịt. Thế đạo vô tình, coi sinh mạng như chó rơm.

Giữa muôn vàn tuyệt vọng, từ trên trời cao buông xuống một dải chú văn như hồng quang, quấn lấy hai nàng kéo ra khỏi giữa biển người chém gϊếŧ. Sợi hồng quang biến mất, An ôm lấy Như Ngọc đã lạnh cứng rơi xuống đất, máu nhuộm đỏ cả tuyết, thê lương, não nề tới khó thở. Lang Quân khó nhọc dùng tay trần lăn bánh xe chậm chạp di chuyển trong tuyết đến bên nàng.

Nhìn những giọt máu không ngừng tuôn ra từ cánh tay của Lang Quân, An ý thức được, giây phút an toàn này chỉ là nhất thời. Bên kia vẫn là một mảnh ác mộng như địa ngục trần gian. Đình Phong cùng mọi người liên tiếp tấn công vào mắt trận giữa biển người vây hãm.

Ôm lấy thi thể của Như Ngọc, cô nương xinh đẹp, tràn đầy sức sống mới đây, nay đã lạnh ngắt. Sinh mệnh đẹp đẽ đó đã ra đi vĩnh viễn, mà người đưa cô ấy đến bên nàng đang ở nơi đâu giữa thế giới xa lạ này. An đưa tay vào áo, lấy ra miếng đồng mặt quỷ đang ngủ yên. Ở đó vẫn còn hơi ấm, là của nàng hay của Như Ngọc, nàng cũng không phân ra được nữa. Lệnh bài tượng trưng cho Quỷ cung cũng chỉ như thế, một vật chết, chẳng có ích lợi gì khi người đã không còn.

- Lão gia, ngài đang ở đâu? Ngài mau về cứu chúng ta. Ngài có biết không, Như Ngọc chết rồi, Như Hoa và mọi người cũng sắp không xong rồi... Xin lỗi, là tại ta liên lụy mọi người.

Những giọt nước mắt lăn dài, bên ngoài vẫn là tiếng chém gϊếŧ. Đằng xa vẫn có thể nghe thấy tiếng "gϊếŧ" vang vọng.

- Lang Quân, thứ kia của huynh còn có khả năng khác không?

Theo ánh mắt An, Lang Quân nhìn thấy nữ nhân mặt sẹo đang được bảo hộ bởi một kết giới , xung quanh có rất nhiều người bao quanh bảo vệ nàng ta. Hắn rút ra một thanh dao găm, cắt sâu xuống cánh tay đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương trắng. Máu tuôn ra ào ào, kết hợp cùng chú văn đỏ sẫm như huyết vụ, dùng thế như chớp mà lao nhanh về phía kết giới kia. Âm thanh kết giới nổ ầm. Từ đằng xa, Huyễn rất nhanh lao tới, vung roi quất lấy nữ nhân. Tiếng kiếm lao tới, chém đứt roi dài. Gã nam nhân kia cả người đầy máu đã nhanh chân kịp thời bảo hộ ả. Một vòng kết giới mới bao bọc lấy họ. Gã hướng đôi mắt ác độc nhìn về phía An, miệng mấp máy. Theo sau đó, biển người rất nhanh di chuyển, quay đầu đổi hướng tấn công về phía nàng.

- Lang Quân, nếu có thể, huynh chạy mau đi. Chuyện đến đây, đa tạ huynh rất nhiều.

- Xin lỗi, ta vô lực rồi. Nếu đã vậy, để ta cùng bồi nàng chặng đường tiếp theo. - Lang Quân cong mắt cười, nụ cười thoải mái tựa như sống chết không còn liên quan gì tới hắn.

An thở dài lắc đầu, nhìn mưa đao bão kiếm lao về hướng mình, nàng ôm chặt lấy lệnh bài mặt quỷ thì thầm.

- Lão gia, thiếp phải đi trước ngài một bước rồi. Mong ngài bảo trọng.

Để để cập nhật chương 32, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight

https://dembuon.vn/rf/91040/

Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.