Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi Full Dịch

Chương 234: Chap-296




Chương 297: Giúp anh lấy lại người phụ nữ..

“Thật bất ngờ, chỉ số IQ của em lại đột nhiên tăng lên sao?” Lục Kiến Nghi nói nửa đùa nửa thật.

“Đúng vậy, anh không ngạc nhiên, không cảm động, không hài lòng sao?” Cô nở một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.

Lục Kiến Nghi kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Quên đi, tha thứ cho em, chỉ số IQ tăng tốt rồi.”

Buổi chiều, hai người gửi sợi dây chuyền cho Nhà họ Lục.

Lục Kiều Sam ở bên Bà Lục khóc cả đêm, đến rạng sáng, Bà Lục đưa cô ta đi tẩy sạch hình xăm rồi chở cô ta về biệt thự.

Khi cô ta quay lại, thì nhìn thấy Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương, trên mặt lập tức tối sầm lại.

“Kiến Nghi, con thực sự đã lấy được một người vợ tốt. Suốt ngày cô ấy chỉ biết gieo rắc bất hòa và phá hủy mối quan hệ giữa chị em các con.”

Lục Kiến Nghi khịt mũi: “Nếu cô ta không phải là chị gái con, thì hôm nay nhất định cô ta đã không thấy mặt trời.”

Bà Lục tức giận nhìn anh: “Kiều Sam chỉ đang lo lắng về sợi dây chuyền. Viên kiêm cương màu hồng là quà của bà ngoại. Chị con đã hứa với bà là sẽ đeo sợi dây chuyền có gắn viên kim cương đó trong ngày cưới. Chỉ một việc nhỏ như vậy mà con dám ra tay với chị gái mình sao? ”

Lục Kiến Nghi vừa nghe thấy vậy đã biết, Lục Kiều Sam không có nói cho bà ta biết sự thật, nhưng anh chưa kịp nói thì đã bị Hoa Hiền Phương cướp lời.

“Mẹ à, chính con gái mẹ đã thuê một tên trộm quốc tế nhằm đánh cắp sợi dây chuyền từ kho bạc của con, sau đó còn đổ lỗi cho con làm mất. Điều này không chỉ tìm ra lý do để hủy đám cưới mà còn giáng cho con một đòn nặng nề. Quả thực một mũi tên trúng hai đích.”

Bà Lục chấn động dữ dội,“ Điều này là không thể, sao Kiều Sam có thể làm chuyện như vậy? ”

“ Một tên điên như vậy, thì có gì mà không làm được.” Lục Kiến Nghi khịt mũi. Theo anh thấy, Lục Kiều Sam đã không còn thuốc chữa.

Cơ mặt bà Lục co giật dữ dội, không ngờ đã đến lúc này rồi, mà con gái bà ta còn muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này.

Rơi vào hố của Tần Nhân Thiên mà không rút ra được.

Nếu không phải vì Hoa Hiền Phương hủy hoại, cô ta và Tần Nhân Thiên cũng sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Bà ta thật sự không biết Hoa Hiền Phương có cái gì tốt như vậy, cho dù là ngoại hình hay dáng người, cô đều thua kém con gái mình chứ đừng nói đến gia cảnh.

Con trai là con ruột của Lục Vinh Hàn nên mới thích người thấp kém, chẳng lẽ Tần Nhân Thiên cũng không có mắt nhìn người sao? Cậu ta không thể phân biệt được đâu là đá và đâu là ngọc đẹp sao?

Bà Lục bĩu môi, bà ta không nghĩ rằng con gái mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, chẳng qua là do phương pháp trả thù không đúng.

“Cho dù Kiều Sam có làm những việc hồ đồ như vậy, thì cũng có thể tha thứ. Chị gái con yêu Tần Nhân Thiên rất nhiều, lại còn sắp kết hôn, nhưng đến cuối cùng thì bị phá hủy bởi người khác, chẳng lẽ không thể oán giận

sao?” Lục Kiến Nghi nghe những lời bênh vực của bà Lục, anh không nói nên lời “Là do mẹ quá nuông chiều chị ta, mẹ cũng đừng mong con sẽ nhẹ tay.” Anh đang nói thì bà cụ Lục bước vào: “Cháu đang nói ai vậy, có phải chị gái cháu lại làm ra chuyện có lỗi gì à?” Bà Lục nghe vậy thì vội vàng nói: “Kiều Sam ngoan ngoãn, ngày nào con bé cũng bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, làm sao có tâm trí làm chuyện khác.” “Con hư tại mẹ, cho dù làm sai chuyện gì thì cũng là do cô không biết cách dạy dỗ.” Bà cụ Lục khịt mũi lạnh lùng. Trong số các cháu, Lục Kiều Sam khiến bà cụ thất vọng nhất, không có điểm nào có thể yêu thương được.

Nhưng trong mắt bà Lục, con gái bà ta là người giỏi tất cả mọi thứ, chính Hoa Hiền Phương mới là người gây chuyện.

Bà ta coi cô là sao chổi đã làm hại con gái và con trai của bà ta.

“Kiều Sam có nỗi đau của con bé. Nếu người kết hôn với con bé là Tần Nhân Thiên, thì chắc chắn con bé sẽ hạnh phúc, làm sao có thể gây chuyện được.”

“Tần Nhân Thiên không thích cô ta chút nào. Nếu không bị tai nạn xe hơi và mất trí nhớ, nhất định cậu ta sẽ không đính hôn với Kiều Sam.” Bà cụ Lục nói.

Bà Lục cảm thấy những lời này thật sự đã hạ thấp con gái mình: “Kiều Sam thì có gì không tốt, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, cành vàng cành ngọc, người khác cũng không thể so sánh kịp.”

Bà ta nói người khác ở đây, chắc chắn là ám chỉ Hoa Hiền Phương.

Bà cụ Lục nói những lời đầy châm chọc: “Cả ngày không được việc, chỉ biết nhàn rỗi hưởng thụ, 30 tuổi rồi còn chưa làm được gì, cô ta thì tốt ở chỗ nào?”

Bà Lục bĩu môi: “ Trách nhiệm của một người vợ tốt là chăm lo cho chồng và con cái chu đáo. Như vậy thì có quan hệ gì với sự nghiệp chứ?”

Những lời này dường như khiến bà cụ Lục phát cáu: “Cô không cần tìm cớ. Con gái mà cô dạy dỗ thì nhất định cô phải tự chịu trách nhiệm. Sau khi kết hôn, cô ta sẽ là con dâu của nhà họ Lưu. Về nhà mẹ để thì phải có quy tắc, nếu không thì đừng quay về.” Ý tứ trong lời nói của bà cụ rất đơn giản. Con gái đã gả ra ngoài thì giống như bát nước hắt đi, sau khi Lục Kiều Sam kết hôn, nếu cô ta dám gây chuyện sóng gió ở nhà họ Lục, thì đừng mong đợi vào việc có thể trở về nhà mẹ đẻ.

Bà Lục cảm thấy chạnh lòng, bà ta thật sự không thể hiểu được bà cụ nghĩ gì, coi người ngoài như bảo bối mà lại coi cháu gái ruột của mình như cỏ rác như vậy.

“Trong người Kiều Sam là huyết thống của nhà họ Lục. Cho dù có kết hôn, con bé vẫn là con gái của nhà họ Lục.”

“Cô ta thật sự không có chỗ nào giống người nhà họ Lục.” Bà cụ Lục khịt mũi nói. phớt lờ bà ta, ôm túi sữa nhỏ vào lòng trêu chọc.

Lúc này, Thành phố Dương Hà.

Tần Nhân Thiên nằm trên boong tàu một mình, nhìn chằm chằm bầu trời bao la với đôi mắt trống rỗng.

Anh ta uống một chút rượu, say đến sáu phần.

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, xuất hiện một email lạ được gửi đến: “Người phụ nữ yêu thích của anh đã trở thành vợ của người khác. Vậy mà anh lại ở đây một mình để chữa lành vết thương, như vậy không phải là rất vô dụng sao?”

Anh ta thấy vậy thì chấn động mạnh. Cuối cùng cũng trả lời lại, hỏi: “Cô là ai?”

“Một người hiểu anh và cũng là người muốn giúp anh nhất.” Người bên kia trả lời trong email.

Phản ứng đầu tiên của Tần Nhân Thiên là có người đang chơi khăm, anh ta nhắn lại hai chữ: “Bị bệnh.” Bên kia nhanh chóng đáp: “Tôi sẽ để Hoa Hiền Phương trở về bên cạnh anh.” Ánh mắt Tần Nhân Thiên lóe lên, anh ta gay gắt: “Nếu cô dám làm tổn thương một sợi tóc của Hiền Phương, nhất định tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.”

Anh ta muốn đưa Hứa Hiền Phương về, nhưng anh ta sẽ dùng cách riêng của mình mà không chịu hợp tác với bất kỳ ai.

Ngày hôm sau, anh ta đến công ty và rủ Hoa Hiền Phương đi uống trà chiều.

“Gần đây em với Lục Kiến Nghi thế nào?”

“Rất tốt.” Hoa Hiền Phương nhún vai, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lục Kiến Nghi đều về nhà đúng giờ và không gặp “người yêu cũ” nữa. Họ rất hợp nhau.

Tần Nhân Thiên lắc lắc trà trong chén bên cạnh: “Hoa Hiền Phương, em có biết hôm nay là ngày gì không?”

Hoa Hiền Phương sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn anh ta: “Hôm nay là ngày đặc biệt sao?”

Ánh mắt Tần Nhân Thiên mờ mịt, như bị lời nói của cô cướp đi ánh sáng: “Xem ra anh thật sự em đã quên mất Thời Thạch.”

Khóe miệng cô khẽ giật: “Anh muốn nói hôm nay là sinh nhật của anh Thời, đúng không? Tôi không quên, nhưng làm sao anh biết được?” Những lời này khiến Tần Nhân Thiên cảm thấy được an ủi một chút và khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn: “Hoa Hiền Phương, nếu như Thời Thạch chưa chết, và có một ngày anh ta quay trở lại, em sẽ quay lại bên anh ta chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.