Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 45




Editor: _14thfebruary

Đối với chuyện hot search này, Bắc Bắc chỉ trêu Chu Thịnh một lúc, rồi không nhắc lại nữa.

Nhưng những người trên mạng thì khác, họ rất tò mò với chuyện không rõ sự tình này, bởi vì đây là lần đầu tiên Chu Thịnh có bức ảnh thân mật với người khác giới như vậy, hơn nữa cô gái đó lại không thấy rõ mặt, cho nên đến ngày hôm sau, hot search về Chu Thịnh và Bắc Bắc vễ còn nóng hổi.

Bắc Bắc nhìn các bình luận của cư dân mạng, cảm thán một câu: "Thật là tinh lực dư thừa nha."

Nguyên cả một đêm, không có dấu hiệu dừng lại.

Chu Thịnh đối với chuyện này đồng ý: "Có lẽ buổi chiều sẽ dừng lại."

Bắc Bắc nhướng mày, kinh ngạc nhìn anh: "Tại sao buổi chiều sẽ dừng lại?" Cô hơi tò mò nhìn Chu Thịnh: "Có phải các anh dùng thủ đoạn gì không?"

Cô có hiểu biết một chút về những chuyện trên mạng, đem một tin hot search ép xuống, phải tìm một tin tức khác thay thế, hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng, từ một chuyện này sang chuyện khác, như vậy mới có thể ép xuống.

Chu Thịnh nhướng mày, "Buổi chiều em sẽ biết."

Bắc Bắc: "Ồ được thôi."

Hai người ăn sáng ở nhà rồi đi ra ngoài, đưa Bắc Bắc đến trường học, lúc dừng xe, Chu Thịnh còn nhắc nhở cô: "Buổi chiều đi học khóa huấn luyện phải chú ý, đừng làm quá sức."

Bắc Bắc không nói gì, vấn đề là không phải do cô dùng lực, mà là nếu không dùng lực thì làm sao có thể kéo gân tốt được!

Cô gật đầu: "Em biết rồi."

"Buổi chiều trước khi về nhà phải gọi cho anh."

"Dạ."

Chu Thịnh cẩn thận dặn dò, Bắc Bắc ngoan ngoãn trả lời.

Cuối cùng Bắc Bắc có điểm ghét bỏ Chu Thịnh, từ khi nào mà lại trở nên dong dài như vậy, cô nhíu mày, nhìn Chu Thịnh lần thứ ba nhắc nhở cô, buổi chiều phải gọi điện cho anh, thật sự nhịn không được nói: "Chu Thịnh."

"Hả?" Chu Thịnh liếc mắt nhìn cô, "Làm sao vậy?"

Bắc Bắc dừng lại, đánh liều nói: "Anh thật nhiều lời, em đã biết rồi, buổi chiều phải gọi cho anh." Bắc Bắc cong mắt nhìn anh cười: "Anh còn chưa 30 tuổi, đừng nói nhiều như vậy, em nhớ hết rồi."

Chu Thịnh nghẹn họng, đang muốn giơ tay nhéo mặt cô, Bắc Bắc đã nhanh tay mở cửa bước xuống xe, ở ngoài mỉm cười nhìn anh, "Buổi chiều gặp, em đi học đây."

Chu Thịnh: "......Ừ."

Nhìn bóng dáng chạy chậm ngoài cửa sổ rời đi, Chu Thịnh bất lực xoa xoa giữa mày, cảm thấy thất bại vài giây.

Rồi mới lái xe rời đi.

- -

Buổi chiều, Bắc Bắc mới từ trường học đi ra, vừa lên xe Trần Tĩnh thần bí ghé lại: "Hôm qua em và Chu tổng bị chụp phải."

Bắc Bắc: "......" Liếc mắt nhìn Trần Tĩnh, Bắc Bắc không nói nên lời: "Tĩnh tỷ, tốt xấu chị cũng là người đại diện của em đúng không?"

"Đúng vậy."

"Cho nên bây giờ chị mới biết được, tối qua em và Chu tổng lên hot search phải không?"

Trần Tĩnh nhướng mày, lớn tiếng phản bác: "Tất nhiên không phải, tối qua chị đã biết rồi."

Bắc Bắc im lặng, bất đắc dĩ nhìn chị ấy: "Vậy sao tối hôm qua chị không gọi cho em hỏi một chút về chuyện này?" Không phải người đại diện nào cũng giống nhau sao, nếu nghệ sĩ của mình bị chụp phải, đều lập tức gọi điện dò hỏi nghệ sĩ của mình về một chút về tình huống, rồi cách xử lý như thế nào. Đằng này người đại diện của cô, ngay cả câu hỏi thăm cũng không có, buổi chiều hôm sau mới với cô??? Bắc Bắc nghi ngờ quan sát Trần Tĩnh, đối với người đại diện nổi tiếng này, nhịn không được trêu chọc.

Trần Tĩnh bật cười, vỗ vai Bắc Bắc nói: "Bắc Bắc à."

"Sao ạ."

"Em cũng biết là hôm qua chụp không thấy mặt của em."

"Biết ạ."

Trần Tĩnh nhún vai: "Em vẫn chưa bị chụp rõ, tại sao chị lại phải lãng phí thời gian gọi điện cho em? Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao (*)."

(*) Lạy ông tôi ở bụi này: ví thái độ, hành động vì vô tình hay dại dột mà để lộ tung tích, hành vi cần giữ kín.

Bắc Bắc: "....." Cô nhìn biểu cảm của Trần Tĩnh, cảm thấy lời của chị ấy nói rất có đạo lý nha.

Im lặng một hồi, Bắc Bắc nói: "Chị nói cũng đúng."

"Đúng không, chị là người đại diện có thể nhìn xa trông rộng."

Bắc Bắc: "........"

Được rồi, cho Tĩnh tỷ khoe khoang một chút.

- -

Một lúc sau, bỗng nhiên Trần Tĩnh nghiêm túc nhìn Bắc Bắc, nói: "Em vừa mới lên mạng phải không?"

"Không có, có chuyện gì sao?" Bắc Bắc cúi đầu nhìn mở khóa điện thoại, theo bản năng nhấn vào Weibo.

Trần Tĩnh còn chưa nói, Bắc Bắc đã thấy được tin tức hot search.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy, trong lòng Bắc Bắc toát ra một ý nghĩ: "Quả nhiên, Chu Thịnh nói không sai, buổi chiều cư dân mạng không còn chú ý đến Chu Thịnh và cô nữa.

Cô nhìn chằm chằm hot search Weibo một chút, có chút không tin: "Chuyện này.... Tĩnh tỷ."

"Hả?" Trần Tĩnh liếc mắt nhìn cô, cười nói: "Đây là sự thật, lúc trước đã bị chụp được, chỉ là không biết tại sao lại ép xuống, hôm nay mới bị tung ra."

Bắc Bắc: "...."

Cô thật sự xin lỗi ba người trên hot search.

Hot search trên Weibo bây giờ là chuyện ngoại tình của một đạo diễn, mà tiểu tam là một vị Ngọc Nữ trong giới giải trí, trước lúc tin tức này được tung ra, vị nữ minh tinh này luôn được biết đến với thân thế trong sạch.

Theo sự hiểu biết của Bắc Bắc, nữ nghệ sĩ này có danh tiếng không nhỏ, fans có hai ngàn vạn.

Cô mở xem bình luận phía dưới, cảm thấy rất khó coi.

—— Tôi fuck, tin tức gì đây??? Ngọc Nữ sao không thấy, toàn thấy là dục nữ!!

—— Trời ạ, lúc trước tôi đã thấy cô ta rất giả dối, luôn giả vờ đơn thuần, không nghĩ tới, còn có loại tin tức này, aiz đúng là phá hoại tam quan mà, không dám nhìn thẳng.

—— Là người biết chuyện này, tôi không thể không nói, thật ra cô ta đã phá hoại gia đình đạo diễn nhiều năm rồi, hai năm đầu cô ta coi như gạt bỏ được vợ con của đạo diễn, chỉ là đằng sau có kim chủ, những việc này đều được giấu đi, hiện tại lộ ra, chắc là đã đắc tội với kim chủ, loại phụ nữ này nên sớm cho mọi người biết được bộ mặt thật của cô ta.

—— Thì ra là như vậy, lúc trước chắc mắt tôi bị mù mới đi thích cô ta, tạm biệt!

—— Đạo diễn này cũng thật khó hiểu, nói nào là vợ chồng tình thâm. Hóa ra trước mặt cư dân mạng đều làm vẻ mặt người tốt, thật mất mặt!

.....

Nhất thời, phía dưới có riếng nhiều bình luận mắng người, có người mắng tiểu tam, có người mắng đạo diễn, cũng có người nói do vợ của đạo diễn không biết giữ chồng, Bắc Bắc nhìn, tam quan đều bị dạy hư.

Cô tắt di dộng, cùng Trần Tĩnh nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên tia bất lực.

"Tĩnh tỷ."

"Hả?"

"Chị thấy chuyện này như thế nào?"

Trần Tĩnh nhướng mày, phân tích cho cô: "Không có gì tốt hết, người này trước đây cũng như vậy, ăn trong chén nhìn trong nồi, ở trong giới có rất người đều biết."

Bắc Bắc nghẹn họng, nghi ngờ nhìn Trần Tĩnh: "Vậy con chị, chị không lo lắng về Mã đạo sao?"

Tuy biết bây giờ hỏi chuyện này, có chỗ không đúng, nhưng Bắc Bắc biết mối quan hệ của Trần Tĩnh và Mã đạo, nên nhịn không được tò mò, đã là vợ chồng mà vẫn chưa công khai, cũng không ai biết Mã đạo đã kết hôn.

Nghe vậy, Trần Tĩnh cười cười: "Nói không lo là giả, nhưng chị tin tưởng vào ánh mắt nhìn đàn ông của chị."

Một lúc sau, chị hỏi Bắc Bắc: "Vậy em không lo lắng sao?"

Bắc Bắc suy nghĩ, rồi gật đầu: "Cũng không khác suy nghĩ của chị lắm, chỉ là em rất tin tưởng Chu Thịnh."

Đối với Bắc Bắc mà nói, với một người đàn ông như Chu Thịnh, hoàn toàn có thể chọn không kết hôn với cô, có thể tiếp tục vui chơi, nhưng anh lại lựa chọn kết hôn, tuy Bắc Bắc không biết nguyên nhân là gì, nhưng cô rất tin tưởng Chu Thịnh.

Cô không thể diễn tả được loại tin tưởng này bằng lời nói, có lẽ chỉ có thể nói rằng, là do thái độ của Chu Thịnh đối với cô, khiến cô nguyện ý tin tưởng anh.

Anh sẽ không phải loại đàn ông làm chuyện này, cũng sẽ không phản bội cô.

Hai người nhìn nhau cười, đáp án rất giống nhau.

"Chuyện trên mạng xem vậy là được rồi, nói không chừng ngày mai lại tung ra tin tức mới."

Bắc Bắc nhướng mày, tỏ vẻ đồng ý: "Cũng đúng."

"Ừ, lát nữa huấn luyện chú ý bản thân một chút."

"Em biết rồi."

"Chân đã khỏi chưa?"

Bắc Bắc gật đầu: "Không có việc gì, tôi hôm qua em đã ngâm chân rồi."

"Tự mình làm sao?"

Bắc Bắc cười, cong môi nói: "Là Chu Thịnh."

Nghĩ đến hành động đổ nước tối qua của Chu Thịnh, Bắc Bắc liền cảm thấy ấm lòng.

Bên ngoài Chu Thịnh là người đàn ông phong vân, nhưng ở nhà lại đổ nước cho cô, cẩn thận lấy rượu thuốc ngâm chân cho cô, Bắc Bắc như thế nào cũng nguyện ý tin tưởng.

Trần Tĩnh tỏ vẻ hâm mộ với cô: "Chị thật không tưởng tượng được, em và Chu tổng sống chung như thế nào."

Bắc Bắc cười: "Rồi chị sẽ biết thôi."

Sau này, Trần Tĩnh đối với cuộc sống của hai người, quả thật là ngã hư mắt kính, cái này con mẹ nó cũng quá ngọt đi!!

Thời gian trôi qua rất nhanh, cơ bản mỗi ngày buổi sáng Bắc Bắc đều đi học, buổi chiều đến công ty tiến hành đủ loại huấn luyện, một thời gian sau, khí chất của Bắc Bắc tăng lên không ít.

Đối với sự thay đổi này, Trần Tĩnh có thể nhìn thấy, Chu Thịnh cũng vậy, còn Bắc Bắc biết những thay đổi của mình cũng hơn người bình thường.

Nháy mắt, quá trình huấn luyện của cô kết thúc, cũng là lúc cô phải tham gia quay phim.

Hai ngày trước, tổ đạo diễn liên lạc với Bắc Bắc, hỏi thăm một số vấn đề, rồi sắp xếp cho Bắc Bắc chỗ ở và một số việc khác.

Sáng thứ sáu, Bắc Bắc đến xin giảng viên nghỉ học, buổi chiều bắt đầu xuất phát đi đến đoàn phim.

Sau khi xin nghỉ xong, Bắc Bắc vừa bước ra khỏi văn phòng, đã đụng phải vị lớp trưởng một thời gian dài không thấy, cô hơi khựng lại, vẫn nên lịch sự chào một tiếng, rồi tính rời đi.

Không nghĩ đến, Tôn Vệ vậy mà gọi cô lại.

"Bắc Bắc, cô đi đâu vậy."

Bắc Bắc dừng lại, nói cho vị lớp trưởng này nghe: "Tôi đến xin nghỉ, muốn đi quay phim."

Trong mắt Tôn vệ hiện lện tia kinh ngạc, hắn còn nghĩ lúc trước Bắc Bắc nói như vậy là nói đùa.

"Thật à, đoàn phim nào?" Tôn Vệ có chút tò mò hỏi.

Bắc Bắc mím môi, hơi xấu hổ cười cười: "Xin lỗi, đoàn phim yêu cầu phải giữ bí mật."

Nghe vậy, Tôn Vệ cười gật đầu: "Không sao, chuyện này có thể hiểu được."

"Ừ." Bắc Bắc nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt."

Nói xong, không chờ Tôn Vệ trả lời, Bắc Bắc liền chạy như bay rời đi, cô cảm thấy nói chuyện với vị lớp trưởng này có chút mệt mỏi.

Chạy một đoạn, Bắc Bắc quay về kí túc xá, thu thập mọi thứ, tạm biệt đám bạn cùng phòng, rồi rời đi.

Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Bắc Bắc lên xe, ngước nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, mí mắt cong lên hỏi: "Chu Thịnh, anh đến đón em về nhà sao?"

Chu Thịnh ừ một tiếng: "Không thì sao?"

Bắc Bắc nghẹn họng, trừng mắt liếc anh: "Em chỉ đùa anh một chút."

Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, dừng dức xoa xoa tóc cô nói: "Vợ thật vất vả mới được nghỉ, lại đi đóng phim."

Hằng ngày phải đối diện với phòng không gối chiếc, đối với Chu Thịnh mà nói thật có chút tủi thân.

Bắc Bắc câm nín, bày tỏ sự bất lực với cách nói của anh.

"Chỗ đó không xa."

Chu Thịnh tủi thân nói: "Nhưng cũng không gần."

Bắc Bắc: "..... Em sẽ cố gắng nửa tháng về nhà một lần."

Chu Thịnh tiếp tục tủi thân nhìn cô: "Không đủ."

"Vậy một tuần?" Bắc Bắc tự nhủ: "Như vậy không được, em cảm thấy đạo diễn sẽ không đồng ý."

Chu Thịnh dừng lại, trực tiếp hỏi: "Không cần em xin nghỉ, mỗi ngày em có muốn thấy anh không?"

"A?" Bắc Bắc không hiểu, ngốc nghếch nhìn anh: "Có ý gì?"

Chu Thịnh cười vui vẻ, giải thích với Bắc Bắc: "Anh có ý kiến này, em nghe thử nhé?"

"Được thôi."

Chu Thịnh đắc ý nói ý kiến của mình: "Mỗi ngày anh đều đến đoàn phim thăm em, em cảm thấy thế nào?"

Hết chương 45.

_14thfebruary: Đây là một câu chuyện ngắn cho câu nói "Lạy ông tôi ở bụi này".

Hai tên trộm chui qua ống khói đột nhập vào một nhà triệu phú. Không may, hôm đó ông chủ lại thức khuya đọc báo nghe thấy động, hỏi:

- Ai đó?

- Meo... meo... Tên trộm thứ nhất bèn giả giọng mèo để đánh lạc hướng. Tưởng mèo thật, chủ nhà yên tâm tiếp tục nằm đọc. Tên thứ hai gây tiếng động mạnh hơn, làm chủ nhà bật hẳn dậy:

- Ai?

- Lại một con mèo khác thôi mà, thưa ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.