Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 58: Minh oan 2




Trên màn hình lớn phát lên đoạn video quay lại cảnh Anna cùng cô gái kia đã ngồi bàn bạc và thoả thuận với nhau về tiền cũng như là các thoả thuận khác. Anna đứng đó, cô ta há hốc miệng ra kinh ngạc, không thể ngờ được rằng cô gái kia thực sự đã quay lại video.

Đám phóng viên bủa vây xung quanh được dịp xôn xao, lập tức chụp ảnh đăng tin không ngừng nghỉ, hôm nay cả nhà Anna và John chính là miếng cơm béo bở cho đám phóng viên lao vào mà xâu xé.

John vốn không dám nghĩ con gái ông ta lại chính là người tự gây ra mọi chuyện rồi đổ lỗi cho người khác để rồi dẫn đến hậu quả tai hại như bây giờ đây. Trụ được để xem tới lúc này cũng là kì tích lắm rồi.

- Con khốn! - “Bốp” - John tức giận hét lớn, đồng thời giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Anna một cái tát trời giáng khiến cô ta say sẩm mặt mày.

Ông ta chỉ có một mình Anna là con gái nên từ nhỏ vẫn luôn hết mực cưng chiều cô ta, trước giờ chưa từng ra tay đánh hay để ai động tới một sợi tóc của đứa con gái bảo bối này. Thế nhưng hôm nay lại chính là ngoại lệ bởi lẽ…

Sự nghiệp ông ta xây dựng bao nhiêu năm nay chỉ vì một chút bốc đồng, không chính chắn của cô ta mà sụp đổ hoàn toàn rồi. Công sức nhiều năm như thế bị đổ bể, thử hỏi có ai mà không giận cho nổi. Cô ta thế này, thật muốn thương cũng khó.

- Không phải… - Anna khóc lóc quỳ rạp xuống dưới chân John, năn nỉ muốn được minh oan. - Là cô ta nói láo, đoạn video này chính là được cắt ghép kĩ càng rồi. Tôi không bao giờ làm chuyện tự hại mình như thế, không đời nào… - Anna già miệng cái, phủi bay mọi chuyện.

Bây giờ cũng không cách nào khác ngoài cách là tự đứng ra minh oan cho chính mình nhưng mà minh oan thì cứ minh oan, còn người khác tin hay không thì đó lại là một vấn đề khác.

Đám phóng viên không tin lời Anna đang nói, chen trúc nhau vào hỏi, cô ta càng như thế, bọn họ lại càng có cái để mà viết.

- Cô chắc đây là video cắt ghép sao?

- Tôi lại thấy rất thật đấy!

- Cô nghĩ sao vì điều này?

- Nghe nói cô rất thân với chủ tịch Trần, cô vì thích anh ấy mà làm ra cả những điều này sao?

- Đúng rồi đấy! Nghe nói anh ấy đã lấy tiểu thư nhà họ Lam rồi, sao cô còn làm vậy?

Liên tục rộ lên những câu hỏi của phóng viên hỏi Anna.

Mọi chuyện càng lúc càng trở lên hỗn loạn. Trên màn hình lớn lúc này tiếp tục lại được phát thêm một đoạn video quay lén nữa. Đây là đoạn video được quay khi Anna đang ở bệnh viện và là lúc chính cô ta nói ra hết sự thật lần nữa.

Tư Nhĩ chau mày không biết đoạn video này từ đâu mà ra, rõ ràng cô đâu có chuẩn bị?

- Đoạn video này quay thật như thế cô còn gì muốn nói nữa không?

Anna vừa xem đã biết người quay đoạn video này là ai. Hôm đấy lúc cô ta nói chuyện với Cẩm Vân, là Văn Quảng đứng ngoài quay lại. Hôm đó anh vào thăm cô ta, thái độ rất bình thường, cô ta thế còn tưởng anh chưa nghe được gì, thì ra anh vẫn luôn âm thầm điều tra mọi chuyện.

Cẩm Vân nói đúng. Người nhiều tâm cơ và sống lý trí như Văn Quảng quả nhiên không đời nào dễ dàng tin vào tình cảm.

- Cô Anna, xin hãy cho chúng tôi biết thêm? - đám phóng viên vẫn tiếp tục hỏi nhưng Anna không thể lên tiếng trả lời bất cứ câu hỏi nào của bọn họ nữa.

Tình thế lúc này bỗng chốc xoay chuyển sang Tư Nhĩ khi có một người phóng viên đưa mic hỏi cô.

- Là Lam… cô chính là Lam Tư Nhĩ người vợ hiện tại của chủ tịch Trần phải không ạ?

Tư Nhĩ ngớ người, lập tức muốn lên tiếng đính chính thông tin nhưng cô vẫn chậm hơn Như Nguyệt một bước.

- Đúng thế, cô ấy chính là Lam Tư Nhĩ, người vợ hiện tại của Trần Văn Quảng.

Cơ hội tốt thế này, mình đời nào bỏ qua cho được. Nếu chuyện này rộ lên, người người nhà nhà có ai mà không biết đến chuyện này nữa. Đến lúc đó chuyện ly hôn giữa mình và Văn Quảng dễ nghĩ hơn nhiều rồi. Như Nguyệt hí hửng vì điều này.

Tư Nhĩ bây giờ muốn lên tiếng giải thích cũng không biết phải giải thích thế nào, đã thế Văn Quảng còn không biết từ đâu xuất hiện nắm lấy tay cô trước toàn dân thiên hạ.

Có thế nào cũng không thể giải thích nổi nữa rồi.

- Anh bị điên à? Vợ anh là Lam Như Nguyệt kia mà? - Tư Nhĩ chau mày nhìn Văn Quảng, tính giật tay mình ra khỏi tay anh như bất thành.

- Giờ thì ai cũng biết Lam Tư Nhĩ em là vợ của tôi rồi, em muốn chối cãi thế nào đây?

- Anh…

- Tôi nói rồi, trước sau gì em lại sẽ là người của tôi, chuyện của tôi với em giống như vết sẹo trên tay em đấy! Không thể bị xoá mờ hoàn toàn được. – Văn Quảng giọng đểu cán nói.

Tư Nhĩ bất lực nhìn đám phóng viên đang nhao nhao lên trước mặt, mệt mỏi day day trán. Thôi hôm nay tới đây được rồi, chuyện tin đồn kia giải quyết sau, cô thấy mệt rồi nên không hơi đâu mà tranh cãi với anh nữa.

- Tôi về trước đây, bảo trợ lí Lâm lát nữa dọn dẹp mọi chuyện sạch sẽ chút... – Tư Nhĩ quay sang nói với tên vệ sĩ, nhưng còn chưa kịp dút lời, từ phía Anna vang lên một tiếng hét lớn, đầy căm phẫn của Anna.

Ngay sau đó cô gái kia lập tức gục ngã ra đó, đầu chảy rất nhiều máu, đám đông lập tức xúm lại, chủ yếu để lấy tin, không ai lo cho sự sống chết của cô gái đó cả.Trợ lí Lâm dơ tay ra hiệu cho đám vệ sĩ của mình giữ Anna lại, chờ cảnh sát đến giải quyết.

- Như Nguyệt mau gọi cấp cứu, nhanh lên. – Tư Nhĩ ra lệnh cho Như Nguyệt đang đứng ở gần đó, sau đó hất tay Văn Quảng ra khỏi tay mình, lao nhanh tới chỗ cô gái kia, khẽ nâng người cô ta lên, vẻ mặt hốt hoảng.

Anna như phát điên, ánh mắt điên dại nhìn Tư Nhĩ, mỉm cười ngờ ngệch dường như đang vô cùng thỏa mãn sau khi đã dùng chậu cây đập vào đầu cô gái đang này.

- Con... con trai tôi... – cô gái kia thều thào nói.

- Cô yên tâm, cô sẽ không sao đâu. – Tư Nhĩ cố giữ bình tĩnh để trấn an cô ta.

Tư Nhĩ không thể ngờ Anna có thể làm ra hành động nguy hiểm này trước đám đông như vậy, cô không muốn cô gái này xảy ra chuyện gì nếu không cả đời này cô sẽ sống trong ân hận mất.

- Hứa với tôi... nếu tôi xảy ra chuyện gì không hay... cô... – cô gái kia thều thào nói, gần như chẳng còn chút sức lực nào nữa. – Đừng vứt bỏ con...

Nói rồi cô gái kia ngất lịm đi ngay trong tay Tư Nhĩ. Tư Nhĩ run rẩy muốn gọi tên cô ta nhưng cô chợt nhận ra bẩn thân còn chẳng biết cô ta tên là gì nữa. Một người cô không biết tên lại phải mất mạng vì cô bắt cô ta đi minh oan cho mình...

- Tư Nhĩ... – Văn Quảng khẽ giọng gọi cô, bàn tay to lớn đặt nhẹ lên vai cô.

- Mau... mau gọi người cứu... cứu cô ta đi... – Tư Nhĩ run rẩy ngước mắt nhìn Văn Quảng, cầu xin.

Nhưng anh không trả lời cô, chỉ nhẹ nhàng cúi người bỏ cái xác đang nằm trong tay Tư Nhĩ ra khỏi người cô, cẩn thận cúi người, không mất chút sức lực nào bế cô lên, đi về phía xe.

- Đừng sợ, không liên quan gì tới em, em không có lỗi gì trong chuyện này cả, người có lỗi là Anna, là cô ta đã làm hại cô ta, em chỉ cần bình tĩnh lại và sống tốt thôi, mọi chuyện còn lại anh sẽ thay em làm nốt. – Văn Quảng nhẹ nhàng nói.

Lần đầu cô nghe được một lời an ủi từ anh, nó ấm áp và dễ chịu biết bao nhiêu. Trước giờ cô chỉ nghe anh nói toàn những lời lạnh lùng, hóa ra vẫn còn có thể nói lời an ủi người khác sao? Rốt cuộc thì còn bao nhiêu cái về anh mà cô không biết nữa?

- Tôi... – Tư Nhĩ mấp máy muốn nói gì đó.

- Đừng nói gì cả, tôi biết là em muốn từ chối sự quan tâm của tôi nhưng mà xin em... xin em hãy nhận nó... – Văn Quảng chậm rãi nói, muốn cô một lần nghe rõ được lời này của anh.

Trần đời đâu có ai đi làm chuyện tốt lại phải cầu xin? Thế mà anh đang cầu xin cô để được quan tâm cô...

Cô muốn cự tuyệt sự dịu dàng này của anh, bởi hiện tại cả hai không được phép có sự thân mật quá mức như thế này, dù cho ngày mai báo chí sẽ đang tin và đồn thôir rằng bọn họ là vợ chồng, quan tâm nhau chính là lẽ thường tình, nhưng sự thật, bọn họ không phải vợ chồng, thân mật thế này chính là đang làm sai, làm trái với đạo lí thường tình.

- Tôi không muốn. – Tư Nhĩ nói

Văn Quảng chắc là nghe thấy nhưng bỏ ngoài tai lời này của cô, tiếp tục bế cô đến xe, sau đó còn ngay ngắn đặt cô ngồi ở ghế phụ, cẩn thận cài dây an toàn vào cho cô rồi mới đi ra ghế lái và ngồi trước vô lăng.

- Em không cần phải vội, tôi có thể chờ em, bất kể bao lâu thế nên không cần hải vội vàng trả lời tôi như thế. Còn bây giờ tôi sẽ đưa em về nhà trước, mắt em lại có quầng thâm mắt nữa rồi...

Anh lại để ý đến quầng thâm mắt của cô... trước đó đã từng có lần cô bị anh nói à kẻ tham công tiếc việc giống anh tới mức có cả quầng thâm mắt, bây giờ lại bị anh nhìn ra nữa rồi, sao cô che kĩ vậy rồi mà anh vẫn có thể nhận ra nó? Anh chú ý cô kĩ tới thế à?

Tư Nhĩ không biết, cũng chả muốn biết. Anh quá phức tạp để cô có thể hiểu được, ngay tới Anna ở bên cạnh anh bao lâu cô ta còn không thể hiểu hết anh thì cô mới có hơn hai năm sao mà hiểu hết về anh cho được...

- Anh có rất nhiều sự lựa chọn, vậy sao cứ phải là tôi? – Tư Nhĩ băn khoăn hỏi.

Văn Quảng đang lái xe cũng phải mất tập trung để nhìn lướt qua cô. Cô bây giờ trông có vẻ hơi ngốc nghếch, bộ đồ cô đang mặt ban đầu giúp cô khí chất, ngầu lời bao nhiêu thì bây giờ trông cô ngốc ngếch và khờ khạo bấy nhiêu. Tại sao cô lại hỏi anh câu hỏi này? là vì cô đã siêu lòng với anh rồi sao? Hay Là vì chưa nguyện ý ở bên cạnh anh? Tư NHĩ tựa như một dấu hỏi chấm lớn đối với anh vậy, trước đó thế, bây giờ vẫn thế? Cho tới bây giờ anh vẫn không thể hiểu rõ được cô, không rõ cô thích loại nào trong hai loại là sữa dâu và sữa cam ( cách nói ẩn dụ của Như Nguyệt ).

- Vì ngoài em ra, trong mắt tôi tất cả những cô gái đều quá mờ nhạt... – Văn Quảng văn vẻ nói, nhưng lời nói hoàn toàn thật lòng, thật dạ nói ra, không phải kiểu lời ngon ngọt nói ra để tán tỉnh.

- Còn tôi lại cảm thấy chúng ta quá khác biệt để có thể dung hòa... – Tư Nhĩ nhìn Văn Quảng đang lái xe, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

- Tôi sẽ không đi yêu bản sao của mình đâu, tôi yêu em...

Hợp để dung hòa được? thế nào mới là đủ hợp để dung hòa? Là phải kiểu giống nhau ý đúc về tính cách sao? Nhưng như thế tình yêu cồn gì là thú vị nữa, ta yêu một người là vì người đó khác vói ta kia mà....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.